Diệp Huyền đại sư lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Dựa vào thân phận của ta, nếu quả thật xuất thủ với ngươi, chẳng phải xuống dưới đó sẽ bị sư tôn ngươi và Thông Thiên cười nhạo sao?
Bất luận là Đạo Lăng Thánh Nữ, Thông Thiên Ma Quân, hay là Diệp Huyền đại sư!
Đều là tồn tại chân chính đạp ở trên đỉnh thế giới này, họ đều có kiêu ngạo của mỗi người.
Có rất nhiều chuyện, bọn họ khinh thường làm.
Giống như là Thông Thiên Ma Quân khinh thường đoạt xá Bạch Nhạc trọng sinh vậy, tự nhiên Diệp Huyền đại sư cũng khinh thường lấy phương thức giết chết Vân Mộng Chân, để kết thúc thời đại của Đạo Lăng Thiên Tông.
Trên phương diện này, Diệp Lăng Vân và Mặc Kình cách bọn họ quá lớn.
Nó không chỉ là chênh lệch về thực lực, mà càng là cách biệt trong cảnh giới.
- Diệp Huyền! Ngươi cũng không cần giết ta, ta nguyện ý từ nay về sau, vĩnh viễn ẩn cư ở Đạo Lăng Thiên Tông, không hỏi thế sự!
Mã Minh Trạch ở trong tay Diệp Huyền, vội vã mở miệng nói.
Chỉ tiếc hắn mở miệng, lại không khiến Diệp Huyền đại sư có chút mềm lòng nào, thậm chí còn phản tác dụng!
Bàn tay hơi dùng sức, lực lượng bàng bạc chợt bạo phát, trong nháy mắt thần hồn Mã Minh Trạch chợt vỡ nát, bị triệt để xóa đi một tia vết tích tồn tại cuối cùng.
- Ngay cả sinh tử cũng không nhìn thấu, thì ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng lão phu.
Diệp Huyền đại sư hời hợt giết chết Mã Minh Trạch, trong mắt lộ ra một tia bình tĩnh, nhìn Từ Hàng đại sĩ nói:
- Được rồi, cuối cùng vở kịch này cũng sắp khai mạc... Từ Hàng, ngươi có thể lựa chọn phối hợp ta, hoặc là... Chết!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một đêm này, toàn bộ vương thành đèn đuốc sáng trưng, giống như mỗi người đều không ngủ.
Hoàng đế Đại Càn Vương Triều cũng giống như một người bình thường, ngồi cả đêm trong đại điện.
Không phải hắn không muốn nghỉ ngơi, mà là lần này chuyện liên quan quá lớn, khiến cho hắn không có cách nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả con mắt cũng không dám nhắm lại.
Lúc này trong ngoài hoàng cung càng tràn đầy Ngự Lâm Quân, bất kể là những cung phụng hoàng gia kia, hay là Định Viễn Hầu, đều đứng ở bên ngoài cung điện, không dám nhắm mắt.
Chỉ có bọn hắn mới mơ hồ biết, lần này không chỉ giao phong với tam đại Thiên Tông, mà còn là động thủ với Diệp Huyền đại sư.
Bất kể như thế nào, thời điểm va chạm với cái tên này, cũng đủ để toàn bộ Đại Càn Vương Triều run rẩy.
Sáng sớm ngày thứ hai, một đạo thân ảnh chợt bước ra từ trong hư không, trên người lộ ra một vòng phật quang huyễn lệ.
- A di đà phật!
Theo một tiếng phật hiệu chậm rãi vang lên ở trong hoàng cung, dường như toàn bộ hoàng cung đều khẽ run lên.
Bỗng nhiên hoàng đế đứng dậy!
Trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, bước nhanh ra khỏi cung điện, đẩy người hầu ra, ngẩng đầu nhìn thân ảnh Từ Hàng đại sĩ trên không trung, cất tiếng cười to!
Tùy ý, vui sướng!
Qua nhiều năm như vậy, nhưng hình như hắn chưa từng cười vui sướng thư thế.
Rốt cục từ giờ khắc này, ngọn núi vẫn luôn đè nặng trên người hắn cũng bị đẩy xuống!
Định Viễn Hầu và cung phụng hoàng gia cách đó không xa thấy một màn như vậy, cũng không khỏi đồng thời quỳ xuống.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Trong mắt hoàng đế lộ ra một tia hồng sắc, ngẩng đầu, nhìn Từ Hàng đại sĩ chậm rãi hạ xuống.
- A di đà phật, may mắn không làm nhục mệnh!
Mặc dù trước đó đã đoán được kết quả này, nhưng khi chính tai nghe được Từ Hàng đại sĩ nói ra câu này, hô hấp của hoàng đế cũng vẫn có vài phần nặng nề như cũ.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hoàng đế liên tục nói ra ba chữ "tốt", rốt cục cũng dần dần bình phục tâm tình, cao giọng mở miệng nói:
- Ban chiếu, Từ Hàng đại sĩ hộ quốc có công, bắt đầu từ hôm nay sắc phong quốc sư, lập phật giáo là quốc giáo, chiêu cáo thiên hạ!
- A di đà phật, bần ni cảm ơn bệ hạ!
Từ Hàng đại sĩ khẽ khom người, nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Ha ha, đại sĩ không cần đa lễ! Đây là chuyện trẫm đã sớm hứa hẹn qua, đại sĩ cứ việc yên tâm, sau này trẫm còn cần dựa vào đại sĩ nhiều, mong đại sĩ tận tâm với hoàng triều ta nhiều hơn.
Hoàng đế cười lớn một tiếng, chẳng hề để ý vung tay nói.
- Nhất định bần ni sẽ dốc hết toàn lực!
Từ Hàng đại sĩ chắp tay hoàn lễ trước ngực, nhẹ giọng nói.
- Bệ hạ, Thư Sinh cầu kiến!
Gần như cùng lúc đó, Định Viễn Hầu bước đến, mở miệng nói.
Bây giờ toàn bộ hoàng thành đều do Ngự Lâm Quân canh phòng, Thư Sinh muốn yết kiến, tự nhiên phải được hắn cho phép.
Trong mắt hoàng đế lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Hắn phản ứng thật nhanh, để cho hắn vào đi! Trẫm ngược lại muốn nhìn một chút, hắn muốn nói điều gì!
Định Viễn Hầu hơi ôm quyền, lui xuống.
- Đại sĩ, mời!
Hoàng đế tự tay làm một cái thủ thế mời, sau đó cùng Từ Hàng đại sĩ bước vào đại điện một lần nữa.
Còn chưa ngồi xuống, hoàng đế đã cho người hầu chuẩn bị chỗ ngồi cho Từ Hàng đại sĩ.
Thân là quốc sư, nên Từ Hàng đại sĩ chính là dưới một người trên vạn người, cho dù đối mặt với hoàng đế cũng không cần chào.
Đãi ngộ dạng này gần như ngang bằng Diệp Huyền đại sư trước kia.
Trong chốc lát, Định Viễn Hầu liền dẫn Thư Sinh vào.
Thư Sinh khẽ khom người, trầm giọng nói:
- Thảo dân bái kiến bệ hạ!