Mặc dù theo Diệp Huyền đại sư nhiều năm, nhưng Thư Sinh lại không hề có chút quan chức nào, tự xưng thảo dân cũng không vấn đề.
Chỉ là, qua nhiều năm như vậy, ai dám thật sự coi hắn là thảo dân?
Cho dù là hoàng đế thấy, cũng sẽ có chút tôn trọng nhất định.
Chỉ là, lần này hoàng đế không có khách khí như trước đó, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng:
- Thư Sinh, mới sáng sớm, ngươi tới gặp trẫm là có chuyện gì?
Chân mày Thư Sinh hơi nhíu lại, từ giọng điệu hoàng đế liền nhận ra dị thường, sắc mặt nghiêm túc hơn vài phần, chậm rãi mở miệng nói:
- Thảo dân nghe nói, bệ hạ bắt đệ tử tam đại Thiên Tông, sợ là hành động này không ổn... Bây giờ, cao thủ tam đại Thiên Tông, đã đang trên đường đi. Sư tôn không có ở đây, sợ là rất khó chống đỡ được đối phương.
- Cho nên?
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thư Sinh, trầm giọng hỏi.
- Thảo dân cho rằng, cần phải thả đệ tử tam đại Thiên Tông, đàm phán một lần nữa cùng tam đại Thiên Tông!
Thư Sinh hơi ôm quyền, mở miệng nói.
- Thư Sinh, ngươi cũng là người đọc nhiều sách thánh hiền, có từng nghe nói, không tại vị không mưu chính chưa?
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thư Sinh, nhàn nhạt nói.
Thư Sinh hơi ngừng lại, nhất thời liền hiểu được.
- Thảo dân... Lỗ mãng rồi!
- Lui ra đi!
Hoàng đế xua tay, bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi đã tự xưng là thảo dân, vậy cũng nên có một cái tự giác của thảo dân! Việc này không ngươi có ý kiến lung tung.
Ý kiến lung tung!
Nghe được mấy chữ này, trong mắt Thư Sinh nhất thời lộ ra vẻ châm chọc nồng đậm.
Hắn đi theo Diệp Huyền đại sư nhiều năm như vậy, có thể nói, toàn bộ Đại Càn Vương Triều có thể đi tới bây giờ, là hắn đưa đến tác dụng cực lớn, mà bây giờ chỉ nói một câu, đã trực tiếp nói hắn ý kiến lung tung.
Cái này thật sự là lòng người dễ thay đổi!
Thư Sinh hơi ôm quyền, bình tĩnh mở miệng nói:
- Tự nhiên thảo dân không dám ý kiến lung tung quốc sự! Chỉ là, bây giờ sư tôn không có ở trong vương thành, bệ hạ tùy tiện trêu chọc tam đại Thiên Tông, đại trận vương thành không người chủ trì, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Sư tôn trở về, sợ là bệ hạ sẽ không có mặt mũi.
- Hỗn xược!
Hoàng đế giận tím mặt, chợt đứng dậy, chỉ vào Thư Sinh mắng:
- Đừng tưởng rằng ngươi đi theo Diệp Huyền, là có thể vô lễ với trẫm như thế! Diệp Huyền cũng chỉ là thần tử của trẫm, có tư cách gì để trẫm khai báo với hắn?
- Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm hay là của Diệp Huyền hắn?
- Thiên hạ, tự nhiên là của người trong thiên hạ!
Thư Sinh không bị hoàng đế nổi giận QLcszHṯ dọa, bình tĩnh hồi đáp nói:
- Xưa nay công cao chấn chủ, hóa ra cũng không có gì hơn cái này.
Công cao chấn chủ!
Bốn chữ này từ trong miệng Thư Sinh nói ra, tràn ngập sự trào phúng.
- Làm càn! Bắt tên cuồng đồ lớn mật này lại cho trẫm!
Trong mắt hoàng đế lộ ra sát cơ, lạnh lùng nói.
- Vâng!
Gần như cùng lúc đó, Định Viễn Hầu bước ra một bước, nhất thời chộp về phía Thư Sinh.
Đột nhiên Thư Sinh bước ra một bước, toàn bộ vương thành chợt run lên, một cỗ kim quang khủng bố hạ xuống Định Viễn Hầu.
Vương thành cấm chế!
Mặc dù không phải là Diệp Huyền đại sư, nhưng Thư Sinh được coi như một trong những đệ tử Diệp Huyền đại sư tín nhiệm nhất, nên cũng sở hữu quyền khống chế cực đại đối với đại trận vương thành, tự nhiên điều khiển cấm chế ngăn cản Định Viễn Hầu, không phải việc gì khó.
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, sau đó điểm ra một chỉ, dường như có một cỗ sức mạnh chợt đánh tới, trong nháy mắt liền xé rách kim quang cấm chế, một vòng phật quang đơn giản vây khốn Thư Sinh.
- Thượng thiên có đức hiếu sinh, bệ hạ, giao hắn cho bần ni độ hóa đi.
Vừa ra tay, liền trực tiếp bắt được Thư Sinh, nhất thời khiến cho hoàng đế vui mừng, gật đầu:
- Quốc sư từ bi, trẫm nghe quốc sư.
- Bệ hạ, không thể nóng vội!
Sau khi cho người phong bế Tinh Hải của Thư Sinh dẫn đi, Định Viễn Hầu liền ngưng trọng khuyên can nói:
- Diệp Huyền đại sư ảnh hưởng hoàng triều hơn ngàn năm, cho dù bây giờ không có ở đây, nếu như quá mức khắt khe với đệ tử và hậu nhân hắn, sợ là sẽ dẫn tới rất nhiều người bất mãn.
- Trẫm biết rõ.
Hoàng đế khẽ vuốt cằm, hắn không phải là người không nghe lời người khác nói, thật sự là từng ấy năm tới nay, vẫn luôn bị đè ép nên hắn có chút không khống chế được lửa giận.
Bây giờ bình tĩnh lại, liền thanh tỉnh hơn nhiều.
- Hạ chỉ, trọng thưởng Diệp gia, phong lão nhị Diệp gia là An quốc công, đời đời thừa kế!
Diệp gia vốn là hậu nhân Diệp Huyền đại sư, cho dù từ lâu Diệp gia đã sớm không có quá nhiều liên hệ với Diệp Huyền, thậm chí có thể nói, từ rất lâu trước kia, Diệp gia đã phản bội Diệp Huyền đại sư. Cũng chính bởi vậy, Diệp gia mới được hắn giúp đỡ.
Thế nhưng bất kể như thế nào, trong mắt thế nhân, Diệp gia chính là hậu nhân Diệp Huyền đại sư, chỉ cần hậu đãi Diệp gia, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy hắn khắt khe, khiêm khắc với công thần, đủ để đè xuống tất cả thanh âm bất đồng.
- Bệ hạ anh minh!