Dường như Từ Hàng đại sĩ cũng hoàn toàn hiểu thấu đối với tâm tư của hoàng đế nên đã mở miệng lần nữa, cho đối phương một liều thuốc an thần.
- Ha ha, đại sĩ yên tâm! Trẫm nhất định toàn lực ủng hộ đại sĩ truyền giáo , khiến cho phật đạo tái hiện thế gian!
- A di đà phật!
Song phương đạt được ý nguyện, Từ Hàng đại sĩ cũng không dài dòng nữa, ngón tay điểm một cái, chợt mở ra bí tàng không gian, trực tiếp bắt Bạch Nhạc tới.
Sắc mặt Bạch Nhạc có chút tái nhợt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Hàng đại sĩ, lại liếc mắt nhìn vị hoàng đế này, nhưng không có nói gì.
- Bạch Nhạc, chuyện bần ni muốn ngươi làm, ngươi cũng đã rõ ràng! Chỉ cần ngươi phối hợp, bần ni cam đoan Thánh Nữ sẽ an toàn, đợi nguy cơ lần này của vương thành được hóa giải, ngươi cũng có thể tự do trở về, bần ni tuyệt không ngăn cản.
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, chậm rãi mở miệng nói.
- Ta còn có lựa chọn sao?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
- A di đà phật!
Bạch Nhạc lạnh lùng liếc nhìn vị hoàng đế kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Sau khi việc này chấm dứt, món nợ của Diệp Huyền đại sư, ta sẽ tự tay đòi lại!
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc cũng không liếc nhìn vị hoàng đế kia nữa, bước thẳng ra đại điện.
- Hỗn xược!
Nhìn bóng lưng Bạch Nhạc rời đi, sắc mặt vị hoàng đế này lập tức tái xanh.
Đây là muốn làm gì, ở ngay trước mặt hắn uy hiếp hắn sao?
Còn tự tay đòi lại, ngươi muốn ám sát vua sao? ! Quá cuồng vọng!
- Bệ hạ cần gì để ý đến hắn!
Định Viễn Hầu lắc đầu, trầm giọng nói:
- Có Từ Hàng đại sĩ ở đây, hắn còn muốn sống rời khỏi vương thành hay sao?
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, lập tức nói:
- Người này ma tính sâu nặng, bần ni nguyện trừ ma cho bệ hạ.
Có câu nói này của Từ Hàng đại sĩ, sắc mặt hoàng đế mới tốt lên được.
- Định Viễn Hầu, coi chừng hắn cho trẫm! Mặc dù bây giờ không thể giết hắn, nhưng cũng đừng để cho hắn quá thoải mái!
Trong mắt hoàng đế lộ ra một tia âm trầm, lạnh lùng nói.
- Vâng!
- A di đà phật!
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, yên lặng thở dài một tiếng, nhưng không có mở miệng.
- Đại sĩ, ngươi quá mềm lòng! Loại tiểu tử cuồng vọng này, không đáng để đại sĩ hao tâm.
- A di đà phật!
... ... ...
Từ đại điện đi ra, ánh mặt trời hơi có chút chói mắt.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn thái dương, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm xúc có chút phức tạp không nói nên lời.
Chậm rãi đi ra ngoài hoàng cung, chứng kiến Ngự Lâm Quân thủ vệ tại các nơi, Bạch Nhạc cũng không biết mình nên có tâm tình thế nào.
- Bạch Nhạc!
Vừa mới bước ra cửa cung, Bạch Nhạc liền nhìn thấy Thư Khánh Dương.
Lúc này, khắp khuôn mặt Thư Khánh Dương là vẻ lo lắng, vừa thấy Bạch Nhạc liền chào đón:
- Bạch Nhạc, tình huống thế nào rồi? Ta nghe nói Từ Hàng đại sĩ thắng?
Chuyện bí tàng không gian do một tay hoàng đế thao túng, ngay cả đám người Định Viễn Hầu cũng không biết tình hình cụ thể, dĩ nhiên Thư Khánh Dương càng không thể nào biết rõ.
- hất hoàng tử đâu?
- Thất hoàng tử bị bệ hạ cưỡng chế nghiền ngẫm lỗi lầm, không tiện ra ngoài!
Thư Khánh Dương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Bây giờ tình huống rất bất ổn, nhất định ta phải tận khả năng tìm hiểu một chút nội tình, mới có thể làm ra phán đoán.
Nội tình?
Nhắc tới hai chữ này, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút đau đầu.
Làm sao hắn có thể nói ra nội tình chân chính.
Bạch Nhạc thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu nói:
- Trở về đi, tin tưởng ta, cục diện hiện tại không thích hợp các ngươi tham dự vào... Sống qua khoảng thời gian này lại nói.
Mặc dù chuyện Vân Mộng Chân trước đây, Thư Khánh Dương và Ngô Văn Uyên đều lựa chọn ngồi yên, nhưng Bạch Nhạc cũng không vì vậy mà giận chó đánh mèo đối phương.
- Bạch Nhạc!
Trong mắt Thư Khánh Dương lộ ra một tia lo lắng, mở miệng lần nữa nói.
Chỉ là, lần này hắn còn chưa nói hết lời, đã bị cắt đứt.
- Ồ, đây không phải là Bạch phủ chủ sao? Ah, không, Bạch công tử! Suýt chút nữa quên chức vị phủ chủ của ngươi đã bị phế.
Một cái thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt Bạch Nhạc, không ngờ là nhị gia Diệp gia.
Nhìn đối phương, ánh mắt Bạch Nhạc có chút lạnh, nhưng vẫn không trả lời.
- Khánh Dương công tử, ta khuyên ngươi không nên đi quá gần hắn.
Trên mặt Diệp nhị gia toàn là vẻ đùa cợt, khinh thường mở miệng nói.
- Ngươi!
Trong nháy mắt, Thư Khánh Dương lập tức bị tức xanh mặt.
Có lòng giáo huấn đối phương một trận, nhưng nhớ đến nơi đây vẫn là cửa hoàng cung, nên không thể không mạnh mẽ nhịn xuống.
Bạch Nhạc cũng không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người mà đi.
Trở lại quý phủ, tiểu viện vốn không náo nhiệt, bây giờ càng có vẻ quạnh quẽ hơn.
Trước đó Bạch Nhạc bị tước mất chức vị phủ chủ, hiển nhiên là đã làm hoàng đế tức giận, dưới loại tình huống này, tự nhiên hạ nhân quý phủ sẽ chạy hết, thậm chí quý phủ vốn không nhiều đồ vật, cũng bị cuốn đi sạch sẽ.
Bây giờ trở về chứng kiến, quả thực như là một vùng phế tích.
- Bạch phủ chủ, xem ra ngươi cũng không được quá như ý!
Diệp Hiểu Nhân chậm rãi đi ra từ trong phủ, khóe miệng lộ ra một tia đùa cợt, không để ý chút nào mở miệng nói.