Trước đó, nàng kiệt lực nịnh hót Bạch Nhạc, thế nhưng bắt đầu từ lúc ở Đại Từ Ân Tự, nàng đã quyết liệt cùng Bạch Nhạc!
Bây giờ Bạch Nhạc đã thất thế, hiển nhiên một ngụm oán khí trong lòng nàng cũng bị nhổ ra.
Sở dĩ còn ở lại quý phủ chính là đang đợi Bạch Nhạc trở về.
Bạch Nhạc không có chút ảo não nào đối với sự khinh miệt của Diệp Hiểu Nhân, bản thân không có tình cảm, tự nhiên càng không nói tới buồn bực vì bị phản bội.
- Diệp cô nương, trên đời này rất ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng số lượng người bỏ đá xuống giếng lại không ít, chỉ là... cho dù ta trắng tay, ta cũng vẫn là cường giả Tinh Hải Cảnh, không phải là người mà ngươi có tư cách trào phúng, ngươi hiểu không?
Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra vẻ đạm mạc, bình tĩnh mở miệng nói.
- Cường giả Tinh Hải Cảnh ư... Thật đáng sợ đó!
Trong mắt Diệp Hiểu Nhân lộ ra một tia khinh thường, đùa cợt nói:
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bây giờ ngươi cũng chỉ là chó nhà có tang mà thôi, không có lão tổ chống đỡ, ngươi cho rằng vương thành là địa phương ngươi có thể dương oai sao?
- Thế nào, muốn đánh ta ư? Giống như tiện nhân Vân Mộng Chân kia, ngươi dám không?
Diệp Hiểu Nhân ưỡn ngực, tràn đầy đùa cợt mở miệng nói.
Diệp Hiểu Nhân dám làm càn như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân, bây giờ nàng không phải là một cá nhân ở lại chỗ này, ở bên cạnh nàng còn có Ngự Lâm Quân và hai vị cung phụng hoàng gia!
Hiện tại Diệp gia mới được phong quốc công, mặc dù thánh chỉ còn chưa hạ xuống, thế nhưng tin tức đã sớm truyền đi.
- Ba!
Lời nói của Diệp Hiểu Nhân vừa rơi xuống, thân hình Bạch Nhạc đã động.
Diệp Hiểu Nhân khinh miệt hắn, hắn có thể không quan tâm, nhưng dám mắng Vân Mộng Chân, vậy thì hắn không thể nhịn.
Cho dù có hai vị cung phụng hoàng gia ở đây, Bạch Nhạc cũng vẫn không chút do dự xuất thủ.
Diệp Hiểu Nhân cách Bạch Nhạc thực sự quá gần, thế cho nên một khi Bạch Nhạc xuất thủ, căn bản không ai có thể bảo vệ được nàng.
Một cái tát vút ra, cả người Diệp Hiểu Nhân bị trực tiếp quất bay ra ngoài.
Nửa bên mặt triệt để sưng lên, quăng mạnh xuống đất, quả thực dáng vẻ càng chật vật hơn so với lúc trước ở Đại Từ Ân Tự.
Cho dù bản thân Diệp Hiểu Nhân là thiên tài Tinh Cung Cảnh, thế nhưng bây giờ ở trước mặt Bạch Nhạc, nàng đâu có tư cách hoàn thủ.
- Làm càn!
Trong tích tắc, hai vị cung phụng hoàng gia đồng thời xuất thủ, oanh kích về phía Bạch Nhạc.
Hai vị cường giả Tinh Hải Cảnh đồng thời xuất thủ, mang đến áp lực cực mạnh, trong nháy mắt liền khiến cho Bạch Nhạc phóng xuất ra Tinh Hải.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Bạch Nhạc phóng xuất ra Tinh Hải, cấm chế vương thành chợt bị phát động, kim quang khủng bố chợt đè về phía Bạch Nhạc.
- Phốc!
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã bị cấm chế đánh trúng thân thể, Tinh Hải chưa kịp triệt để triển khai ra, chợt bị áp chế xuống.
Cùng lúc đó, công kích của hai vị cường giả Tinh Hải Cảnh kia cũng đồng thời rơi xuống, hung hăng nện ở trên người Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc phun ra một ngụm máu, sắc mặt có chút khó coi, lui lại ước chừng hơn mười mét, cuối cùng không dám tiếp tục hoàn thủ nữa.
Hai vị cung phụng hoàng gia Tinh Hải Cảnh cũng không đáng sợ, nhưng một khi phối hợp với cấm chế vương thành lại hoàn toàn khác.
Hiển nhiên, bây giờ cấm chế vương thành đã bị người khác khống chế, mặc dù còn lâu mới đạt đến uy lực như lúc Diệp Huyền đại sư khống chế, nhưng đã có thể điều động lực lượng đại trận.
Mặc dù bị Bạch Nhạc hung hăng tát một cái, nhưng lúc này trên mặt Diệp Hiểu Nhân vẫn lộ ra một nụ cười khoái ý.
- Đánh đi, ngươi đánh ta đi!
- Bây giờ đại trận vương thành, đều do Diệp gia ta khống chế! Ngươi động thủ một lần nữa thử xem!
Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại nhìn Diệp Hiểu Nhân, trong mắt lộ ra một tia thương hại.
- Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, nếu ta muốn động thủ, Diệp gia không bảo vệ được ngươi, cấm chế vương thành cũng vậy, không che chở được ngươi.
- Bạch Nhạc, ngươi quá kiêu ngạo!
Hai vị cung phụng hoàng gia bị Bạch Nhạc bỏ qua, quả thực tức đến trắng mặt.
Trước đó Bạch Nhạc ngươi kiêu ngạo thì cũng thôi đi, rõ ràng bây giờ đã thất thế, chẳng những Thất hoàng tử bị giam lỏng, thậm chí có lời đồn nói, ngay cả Diệp Huyền đại sư cũng đã qua đời, hiện tại, còn tư cách gì lớn lối như thế?
- Chỉ dựa vào hai tên phế vật các ngươi sao?
Chân mày Bạch Nhạc chợt nhướng lên, bản tay khẽ lật, Nghịch Ma Kiếm tới tay, lộ ra một đạo kiếm quang lạnh lùng.
"Bạch mỗ cả gan làm loạn cũng không phải ngày một ngày hai, các ngươi cũng muốn bước theo gót chân Phương Nguyên sao?
Câu nói uy hiếp này, mới thực hữu hiệu.
Trong nháy mắt, hai tên cung phụng hoàng gia kia không khỏi chợt biến sắc.
Trận chiến ở Đại Từ Ân Tự trước đó, bọn hắn đã thấy rất rõ, một khi khơi lên sát ý của Bạch Nhạc, cho dù bị người khác công kích, thậm chí cấm chế vương thành phản phệ, Bạch Nhạc cũng có khả năng chém giết bọn hắn.
Phương Nguyên chính là một cái ví dụ điển hình, sau trận chiến ấy, toàn bộ Đại Càn Vương Triều còn có ai dám khinh thị chiến lực của Bạch Nhạc?
Không thể không nói, giờ khắc này khí tràng của Bạch Nhạc thực sự quá cường đại.