Cả người như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, khiến cho nội tâm người ta hiện lên một tia cảm giác sợ hãi.
Cho dù là Diệp Hiểu Nhân vừa rồi còn kiêu ngạo không gì sánh được, thì giờ khắc này đón nhận ánh mắt băng lãnh của Bạch Nhạc, cũng không khỏi lùi lại một bước, mạnh mẽ nuốt xuống những lời miệt thị sắp ra khỏi miệng.
Gần như là cùng lúc đó, ngoài cửa có một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Người còn chưa tới, thanh âm đã trước truyền vào.
- Bạch phủ chủ thật uy phong!
Thanh YpbhdcḈ XTKKEysGẰ trầm thấp chợt vang lên, người còn chưa bước vào, đã khiến cho người ta xác nhận được thân phận của đối phương.
Định Viễn Hầu!
Bản thân Định Viễn Hầu cũng không tính là gì, thế nhưng bây giờ hắn lại đại biểu cho ý chí của hoàng đế bệ hạ, chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy lên, cuối cùng vẫn trầm mặc xuống.
- Bạch Nhạc, quốc sư từ bi, lúc này mới thả cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi không nên quên, ngươi đã đồng ý cái gì! Bằng không, quốc sư có thể thả ngươi, tự nhiên cũng có thể giết ngươi.
Sắc mặt Định Viễn Hầu biến thành lạnh lẽo, mịt mờ uy hiếp nói.
Luận thực lực, cho dù là hắn cũng rất khó uy hiếp được Bạch Nhạc, thế nhưng đúng như Từ Hàng đại sĩ nói, chỉ cần nắm Vân Mộng Chân trong tay, liền không cần phải lo lắng Bạch Nhạc dám làm phản.
Quả nhiên, lần này Bạch Nhạc không nói thêm gì, thậm chí yên lặng không một tiếng động thu Nghịch Ma Kiếm lại.
Cỗ nhuệ khí trên người trước đó cũng biến mất sạch sẽ.
- Chuyện ta đã đồng ý, đương nhiên sẽ không quên, chỉ là... cho dù Bạch Nhạc có xa cơ, cũng không phải loại phế vật này có khả năng vũ nhục.
Bạch Nhạc lạnh lùng liếc hai tên cung phụng hoàng gia và Diệp Hiểu Nhân kia một cái, lúc này mới xoay người rời đi.
Lần này Định Viễn Hầu cũng không ngăn cản nữa.
Mặc dù ý của hoàng đế là đừng cho Bạch Nhạc sống thoải mái quá, nhưng có rất nhiều chuyện, cuối cùng phải có chừng mực.
Nếu như ép Bạch Nhạc quá, cũng không phải sự tình gì sáng suốt.
Đợi Bạch Nhạc đi rồi, lúc này Định Viễn Hầu mới lạnh lùng liếc Diệp Hiểu Nhân:
- Diệp tiểu thư, ta biết rõ tâm tư của ngươi, thế nhưng người ta thường nói, một ngày phu thê tình nghĩa trăm năm! Ngươi biểu hiện như vậy, sợ là cũng không phải chuyện gì tốt!
- Vừa rồi Bạch Nhạc có một câu nói không sai! Mặc dù không có chỗ dựa gì vững chắc, thì bản thân hắn cũng là cường giả Tinh Hải Cảnh, là thiên tài đỉnh cấp nhất trên đời này! Hiểu ý tứ của ta không?
Diệp Hiểu Nhân hơi ngừng lại, hạ thấp người hành lễ, chậm rãi đáp:
- Đa tạ Hầu gia chỉ điểm, tiểu nữ ghi nhớ.
Lúc này Định Viễn Hầu cười nhẹ, xoay người mà đi.
Có nhiều lời, hắn sẽ không nói rõ.
Bạch Nhạc đã định sẵn phải chết, bất kể bây giờ Bạch Nhạc làm gì, cũng không thể thay đổi kết quả, sợ rằng không chỉ hắn biết rõ điểm này, mà trong lòng Bạch Nhạc cũng biết.
Nhưng cũng chính bởi vậy, cảm xúc Bạch Nhạc mới có vẻ không ổn định như vậy.
Hôm nay đang dùng Vân Mộng Chân khống chế Bạch Nhạc, thế nhưng chẳng mấy chốc người tam đại Thiên Tông sẽ đến.
Một khi Vân Mộng Chân rời khỏi vương thành, khả năng khi đó Bạch Nhạc sẽ không có bất kỳ kiêng kỵ gì, nếu thật sự phát điên lên, tất nhiên cục diện sẽ không đẹp.
Đương nhiên, hắn cũng không để bụng thù hận giữa Diệp gia và Bạch Nhạc có kết quả gì, hắn và Diệp gia không có giao tình sâu như vậy.
Nhưng vấn đề là, trước đó hắn không muốn Diệp gia phức tạp, ảnh hưởng cục diện bây giờ.
Chí ít, từ trước mắt mà nói, quân cờ Bạch Nhạc này vô cùng quan trọng.
Nếu thật sự bởi vì sự tình Diệp gia, khiến cho Bạch Nhạc mất đi lý trí, hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
- Hầu gia, Bạch Nhạc đã về Diệp phủ!
Từ trong phủ Bạch Nhạc đi ra, lúc này đã có Ngự Lâm Quân đưa tin về.
Ở trong vương thành, bất kể Bạch Nhạc muốn đi đâu, cũng không thể trở thành bí mật.
Trên thực tế, kết quả này cũng là hắn đã sớm đoán được.
Con mắt Định Viễn Hầu hơi nheo lại, lạnh lùng mở miệng nói:
- Truyền tin tức cho Diệp gia, để bọn hắn lập tức phái người đi Diệp phủ trước, theo dõi Bạch Nhạc cho ta, không thể để cho hắn nói lung tung.
Diệp phủ, tự nhiên không phải là Diệp gia, mà là quý phủ của Diệp Huyền đại sư.
Lúc trước, Bạch Nhạc đã từng ở lại Diệp phủ.
Trước đó, nơi đây vốn là địa phương khó vào nhất toàn bộ vương thành, cho dù là hoàng cung cũng không có an toàn bằng nơi đó.
Nhưng hôm nay đã sớm cảnh còn người mất.
Đương nhiên, vì duy trì vẻ bên ngoài, hắn cũng không có khả năng để cho Ngự Lâm Quân đến Diệp phủ, thậm chí chính hắn cũng không tiện đi vào, thế nhưng Diệp gia lại không giống, Diệp gia là hậu nhân Diệp Huyền đại sư, ở dưới tình huống này tiến vào Diệp phủ, cũng không ai nói ra nói vào cái gì.
Quan trọng nhất chính là bốn người Ngư Tiều Canh Độc Độc, mặc dù Thư Sinh tạm thời bị nhốt ở trong hoàng cung, nhưng có lẽ tin tức cũng chưa truyền tới.
Một khi Bạch Nhạc trở lại Diệp phủ, chắc chắn bốn người đó sẽ hỏi thăm Bạch Nhạc tin tức Diệp Huyền đại sư.
Dưới tình huống này, thái độ Bạch Nhạc rất quan trọng.
Phải biết, bệ hạ đã dặn dò, tận lực mượn sức ba người đó, đặc biệt là Thiết Tượng!