- Bây giờ người biết rõ tin tức Diệp Huyền đại sư chết, cũng chỉ có mấy người trong đại điện, mặc dù người khác có chút suy đoán, nhưng không dám xác định!
Con mắt Bạch Nhạc hơi nheo lại, tiếp tục nói:
- Qua nhiều năm như vậy, tam đại Thiên Tông vẫn không dám bước vào vương thành, cũng là bởi vì Diệp Huyền đại sư tồn tại! Chỉ cần bọn hắn không xác định được tin tức Diệp Huyền đại sư đã chết, tất nhiên sẽ không dám bước vào vương thành.
Những lời này vừa ra, tất cả mọi người không khỏi hơi chậm lại.
Tự nhiên vị hoàng đế kia cũng hiểu được loại biện pháp kéo dài thời gian này không sai.
Nhưng người chân chính biết rõ nội tình như Từ Hàng đại sĩ lại hận không thể mở đầu Bạch Nhạc nhìn một chút, xem bên trong rốt cuộc là cái gì.
Sở dĩ Diệp Huyền đại sư để nàng đi ra,, chính là muốn dẫn dụ cao thủ tam đại Thiên Tông vào vương thành, một lưới bắt hết.
Dù sao, lực lượng của Diệp Huyền đại sư cũng là dựa vào bí tàng không gian, không cách nào rời khỏi vương thành.
Nếu không như vậy, cần gì phải sức.
Bây giờ Bạch Nhạc đưa ra kiến nghị này, không phải là tìm việc sao?
Chỉ tiếc, ở thời điểm này, chẳng những nàng không có cách nào chất vấn Bạch Nhạc, thậm chí không thể đưa ra ý kiến phản đối.
- Lời ấy có lý!
Định Viễn Hầu là người phản ứng đầu tiên, mở miệng phụ họa nói:
- Bệ hạ, thần tán thành!
Tự nhiên Định Viễn Hầu không tin Bạch Nhạc lại suy nghĩ cho Đại Càn Vương Triều như thế, nhưng ngẫm lại liền hiểu ra.
Bạch Nhạc làm vậy là vì sự an toàn của Vân Mộng Chân, bởi vì chỉ có để cho tam đại Thiên Tông không dám hành động thiếu suy nghĩ, mới có thể bảo đảm an toàn cho Vân Mộng Chân ở mức độ lớn nhất, kể từ đó, Bạch Nhạc làm ra lựa chọn này cũng chẳng có gì lạ.
Thậm chí hắn còn không nhịn được thầm khen Bạch Nhạc một tiếng si tình.
Bạch Nhạc cũng không biết trong lòng người khác nghĩ gì, hoặc có lẽ là, căn bản không quan tâm.
Sau khi nói ra câu này, Bạch Nhạc liền bình tĩnh đứng ở kia, không nói một lời.
- Chuẩn tấu! Từ giờ trở đi, phong tỏa tất cả tin tức, nghiêm cấm tin tức truyền ra bên ngoài, có người rải lời đồn, giết không tha!
Trong mắt hoàng đế lộ ra một tia nghiêm nghị, lập tức làm ra quyết định, trầm giọng mở miệng nói.
- Vâng!
Lúc này Định Viễn Hầu liền xuống dưới truyền chỉ.
Cùng lúc đó, hoàng đế cũng quay sang nói với Thư Sinh:
- Trẫm biết rõ trong lòng các ngươi còn có nghi ngờ, thế nhưng bây giờ tam đại Thiên Tông đang uy hiếp, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã! Đợi vượt qua được uy hiếp lần này, tự nhiên trẫm sẽ để quốc sư mở ra bí tàng không gian, trẫm với các ngươi cùng đi vào, tìm hiểu ngọn ngành... Cũng vì cử hành một trận tang lễ trịnh trọng nhất cho Diệp Huyền đại sư!
Thư Sinh có chút do dự, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Đúng là hắn không quan tâm vị hoàng đế này, thế nhưng có mấy lời hắn nói không sai, Đại Càn Vương Triều là tâm huyết cả đời của Diệp Huyền, bọn hắn một đời đi theo Diệp Huyền tự nhiên biết rõ, hơn nữa, bọn hắn càng biết Bạch Nhạc thực sự là người thừa kế Diệp Huyền lựa chọn.
Bây giờ ý kiến này cũng là Bạch Nhạc đưa ra, như vậy hắn cũng không có lý do cự tuyệt.
Nhìn thấy phản ứng của Thư Sinh, trong lòng vị hoàng đế này cũng nhất thời vui vẻ, mở miệng nói:
- Đã như vậy, giao cho Thư Sinh ngươi phối hợp Diệp gia khống chế cấm chế vương thành.
- Là ta, không phải Diệp gia!
Trong mắt Thư Sinh lộ ra vẻ lạnh lùng, vừa mở miệng liền mạnh mẽ từ chối:
- Đại trận vương thành là tâm huyết cả đời của chủ nhân, không tới phiên ngoại nhân nhúng tay.
Ngoại nhân!
Mặc dù Diệp gia thật sự là hậu nhân Diệp Huyền đại sư, thế nhưng Diệp gia làm cái gì, làm sao trong lòng đám người Thư Sinh lại có thể không biết.
Ở trong lòng bọn họ, Diệp gia chính là ngoại nhân.
- Cái này...
Nghe thế, hoàng đế cũng không khỏi có chút do dự.
Rõ ràng Thư Sinh không một lòng với hắn, bây giờ lại giao đại trận vương thành cho một mình Thư Sinh, hắn thật sự có chút không yên lòng.
- Hoặc là ta tới khống chế, hoặc là do Diệp gia khống chế, không có thương lượng.
Thư Sinh căn bản không cho chút cơ hội cò kè mặc cả nào, mở miệng nói lần nữa.
- A di đà phật! Bần ni sẽ cùng Thư Sinh chống đỡ đại trận.
Từ Hàng đại sĩ khẽ vuốt cằm, nói theo.
Từ Hàng đại sĩ vừa mở miệng, liền nhất thời củng cố lòng tin cho hoàng đế.
- Đã như vậy, liền theo ý ngươi đi.
Có rất nhiều chuyện, thật ra chỉ nhất thời không nghĩ ra mà thôi, thật sự buông ra, cũng liền rõ ràng.
Đừng thấy bây giờ Diệp gia khống chế đại trận vương thành, nhưng trên thực tế, uy lực có thể phát huy ra lại thực sự có hạn, đối phó Tinh Hải Cảnh còn có thể, một khi đối mặt cường giả Hóa Hư, căn bản không có ý nghĩa gì.
Chỉ khi nào giao cho đám người Thư Sinh, tình thế mới lập tức thay đổi.
Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế luôn muốn lôi kéo bọn hắn.
Những đệ tử Diệp Huyền đại sư tự tay dạy dỗ ra này, mỗi một vị đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là trước tình cảnh nguy nan này, không thể nghi ngờ tồn tại tác dụng lớn nhất.
Quan trọng hơn là, chỉ cần vượt qua nguy cơ trước mắt, có Từ Hàng đại sĩ tồn tại, liền đủ để áp chế đám người Thư Sinh.