Đến lúc đó lại giết Thư Sinh, hoặc là đoạt lại quyền khống chế đại trận, đều không phải là việc khó.
- Thảo dân, cáo từ!
Chuyện nên nói đã nói xong, Thư Sinh cũng không muốn nói cái gì nữa, thẳng thắn xoay người cáo từ.
- Trẫm đã phong hầu tước cho bốn người các ngươi, nên hai chữ thảo dân này không cần nhắc đến nữa.
Trên mặt hoàng đế lộ ra một tia ôn hòa, xua tay nói.
Nếu như người không biết, tuyệt đối không nghĩ ra, trước đó vị hoàng đế này đối đãi với Thư Sinh thế nào.
... ..
Bí tàng không gian.
Tất cả mọi chuyện trong hoàng cung hiển thị rõ ràng trước mặt Diệp Huyền đại sư và Vân Mộng Chân qua một mặt phẳng như mặt nước.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền đại sư hơi lắc đầu, thở dài nói:
- Bây giờ Đại Càn Vương Triều thật sự là mục nát từ rễ!
Mặc dù trong lòng đã sớm đã có quyết định, nhưng khi chứng kiến biểu hiện của vị hoàng đế này, Diệp Huyền đại sư vẫn có chút thổn thức.
Ngược lại là Vân Mộng Chân, từ đầu tới cuối đều duy trì sự bình tĩnh:
- Đạo Lăng Thiên Tông cũng tốt, Đại Càn Vương Triều cũng được, cuối cùng không thoát khỏi sa đọa luân hồi... Chỉ khác là ai có thể đứng lên một lần nữa mà thôi, đại sư muốn thay máu, khiến cho Đại Càn Vương Triều trọng sinh, sợ là cũng không dễ như vậy.
- Cắt đi thịt thối, cuối cùng sẽ có chút đau, nhưng đám người bọn họ không có dũng khí này! Nếu lão phu còn sống, vậy thì để lão phu ra tay đi.
Thần sắc Diệp Huyền đại sư ung dung, nhẹ giọng nói:
- Ngược lại là Bạch Nhạc, thật sự khiến cho lão phu có chút ngoài ý muốn... Thân là truyền nhân Ma Quân, nhưng tâm hắn vẫn còn quá mềm yếu.
Bạch Nhạc kiến nghị giấu diếm tin tức hắn chết, tự nhiên là mang theo một phần tâm tư, muốn cho tam đại Thiên Tông lùi một bước.
Nói đến, Bạch Nhạc vẫn không muốn để Diệp Huyền đại sư và tam đại Thiên Tông thật sự liều mạng.
Càng có khuynh hướng dùng phương thức đàm phán, tới hóa giải cục diện trước mắt.
Chỉ tiếc, ở trong mắt Diệp Huyền đại sư, ý nghĩ như vậy thực sự quá ngây thơ.
Ánh mắt Vân Mộng Chân rơi vào trên người Bạch Nhạc, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
... ...
Ùng ùng!
Bầu trời chợt vang lên một hồi kinh lôi, dường như toàn bộ vương thành đều bị bao phủ lại.
Trong hư không có ba bóng người chậm rãi nổi lên, trực tiếp phong kín toàn bộ vương thành.
Chưởng giáo chân nhân của tam đại Thiên Tông tới đông đủ, không thể nghi ngờ đã đủ để chứng minh tính nghiêm trọng của chuyện này.
- Diệp Huyền, ai cho ngươi lá gan bắt đệ tử ba tông ta?
Một tiếng thét to giống như kinh lôi nổ vang, thanh âm khủng bố chợt xuyên thấu toàn bộ vương thành, đủ để cho mỗi một bách tính bình thường trong vương thành, đều nghe rõ ràng.
- Từ Hàng, ngươi không ở lại Nam Hải của ngươi, ai cho ngươi lá gan bước vào Trung Nguyên chi địa? Cho ngươi nửa ngày thời gian, không lăn ra đây, ta sẽ cắt đứt nhất mạch truyền thừa Phổ Đà Sơn của ngươi!
- Trong vòng nửa ngày, không thả đệ tử tam tông ta ra, hôm nay sẽ hủy đế vị Đại Càn Vương Triều của ngươi!
Ba vị chưởng giáo chân nhân, liên tiếp mở miệng, toàn bộ đều là từ ngữ cường ngạnh nhất.
Hơn ngàn năm nay, tam đại Thiên Tông đều có lực thống trị tuyệt đối, cho tới bây giờ không ai dám đụng vào.
Hiện tại, Từ Hàng đại sĩ vào vương thành, lại dám bắt giữ đệ tử tam tông, thậm chí giết chết thái thượng trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông, không thể nghi ngờ đây là khiêu khích chưa từng thấy ngàn năm qua.
Nếu như không thể cho Đại Càn Vương Triều phản kích bén nhọn nhất, sợ là uy danh của tam đại Thiên Tông sẽ thật sự không còn sót lại chút gì.
Trong nháy mắt, toàn bộ vương thành liền triệt để rơi vào hỗn loạn.
Giờ khắc này, ngay cả những người bình thường kia, cũng bị dọa sợ hoảng hốt.
Dưới tình huống bình thường, bất kể những tu hành giả này là địch với nhau như nào, đều sẽ không dễ dàng tổn thương người phàm tục, nhưng một khi tăng lên đến chiến tranh giữa Đại Càn Vương Triều và tam đại Thiên Tông, sẽ không còn đơn giản như vậy.
Từ trước tới giờ chiến tranh đều rất tàn khốc.
Đối với những bách tính trong vương thành mà nói, một khi thật sự khai chiến, chỉ riêng dư ba chiến đấu đã là đả kích mang tính hủy diệt.
Trong lúc nhất thời, vô số tấu báo như là hoa tuyết bay vào trong hoàng cung.
Lúc này, tất cả mọi người hy vọng, hoàng đế và Diệp Huyền đại sư có thể đứng ra, yên ổn lòng người, nói cho tất cả mọi người, phải làm gì.
Diệp Huyền đại sư vẫn chưa hiện thân, mà trong cung đã truyền ra ý chỉ, toàn thành giới nghiêm!
Ngự Lâm Quân dốc toàn bộ lực lượng, trực tiếp tiếp nhận nhiệm vụ phòng thủ toàn thành.
Ngay sau đó, đại trận vương thành triệt để mở ra, dường như toàn bộ vương thành đều bị bao phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt, cũng công khai biểu thị thái độ cứng rắn của Đại Càn Vương Triều.
Mặc dù lòng người vẫn bàng hoàng như trước, nhưng dưới sự cưỡng chế này, cục diện bên trong thành, vẫn được ổn định lại.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung, cũng phái ra một vị cung phụng hoàng gia, bay ra hoàng thành, đàm phán với người tam đại Thiên Tông.
Trương Thần Diễm có chút tê cả da đầu.