Cho dù vì vậy sẽ giết chết vô số dân chúng vô tội, sẽ khiến cho Đạo Lăng Thiên Tông gánh một cái danh tàn ác, thì vị chưởng giáo chân nhân này của Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không nháy mắt một cái.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm tạo thành thói quen có Diệp Huyền đại sư đứng ra để giải quyết mấy vấn đề này.
Bây giờ, khi hắn phát hiện cục diện thoát khỏi khống chế, cũng lập tức nhìn về phía Từ Hàng đại sĩ đầu tiên.
Hy vọng vị quốc sư này có thể giải quyết tất cả phiền phức cho hắn.
- A di đà phật!
Rốt cục lúc này, Từ Hàng đại sĩ cũng ngồi không yên được, nhẹ nhàng niệm một tiếng phật hiệu, bước ra một, liền trực tiếp bay vào không trung!
Thế nhưng cho dù là Từ Hàng đại sĩ, cũng không dám tùy tiện bước ra khỏi vương thành.
Nàng thật sự không có dũng khí đồng thời đối mặt ba vị cường giả Hóa Hư.
- Ngã phật từ bi!
Từ Hàng đại sĩ chậm rãi mở miệng, thanh âm cũng vang vọng vương thành.
- Ninh tông chủ, thượng thiên có đức hiếu sinh, nếu như làm nổi lên giết chóc, không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội phải bỏ mình, Ninh tông chủ nỡ lòng nào làm vậy?
Không thể không nói, những lời này của Từ Hàng đại sĩ nhất thời được bách tính trong vương thành ủng hộ.
Trong lúc nhất thời, đoàn người hô to, chỉ tiếc, tiếng hô của những người này căn bản không truyền ra được, cũng không được Ninh Giang để ý.
- Từ Hàng, phật đạo sớm đã xuống dốc, ngươi mạnh mẽ xuất thế, thậm chí không tiếc vì thế khuấy động phong vân, nhưng đã bao giờ nghĩ vì vậy sẽ khiến bách tính lâm nạn hay không? Ngươi và Diệp Huyền cấu kết, chém giết thái thượng trưởng lão bổn tông, giam giữ Thánh Nữ bổn tông và đệ tử tam đại Thiên Tông, sao không nghĩ sẽ có bao nhiêu người, vì vậy mà hi sinh?
Mắt Ninh Giang lộ ra vẻ lạnh lẽo, cách đại trận vương thành, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi lại nói với ta nỡ lòng nào... Sao không tự nhìn lại một chút?
Những lời này, Ninh Giang mắng cực kỳ thoải mái.
Đừng thấy Từ Hàng đại sĩ nói êm tai, nhưng trên thực tế, có kết quả này, vương thành có kiếp nạn này, chính là bởi vì nàng rời khỏi Nam Hải, bước vào vương thành, đồng thời tiếp nhận hoàng đế Đại Càn Vương Triều phong quốc sư mà dẫn tới.
Không thể nghi ngờ, nàng mới là người khởi xướng.
Bây giờ bị Ninh Giang vạch trần như vậy, cho dù là Từ Hàng đại sĩ, cũng không khỏi có chút khó chịu.
- A di đà phật, lời ấy của Ninh tông chủ sai rồi! Ninh tông chủ muốn nhấc lên sát nghiệt, lại quy tội lỗi cho bần ni, hơi quá mức gượng ép rồi! Huống chi, hoàng triều cũng chưa từng muốn là địch cùng tam đại Thiên Tông, thế nhưng vừa phái ra sứ giả đàm phán, đã bị Ninh tông chủ chém giết, ai không nói thành ý, vừa nhìn là thấy ngay.
Nói đến biện luận, hiển nhiên Từ Hàng đại sĩ xuất thân từ phật đạo không thua bất cứ kẻ nào.
Mặc dù chém giết Trương Thần Diễm là vì tuyên bố thái độ của Đạo Lăng Thiên Tông.
Thế nhưng như vậy cũng có thể trở thành cái cớ bị công kích.
Chỉ tiếc, Ninh Giang không có ý tứ tiếp tục nói nhảm với nàng.
- Từ Hàng, không cần nhiều lời, trước tiên thả Thánh Nữ và đệ tử tam tông ta ra, bằng không, không cần bàn luận.
Mặc cho ngươi dẻo miệng, ta chỉ lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép, đây cũng là thái độ của Ninh Giang!
Tam đại Thiên Tông tới đông đủ, trừ phi là Thông Thiên Ma Quân phục sinh, bằng không, ai có thể ngăn cản?
Có thực lực tuyệt đối này, cần gì nói nhảm cùng đối phương.
Đây cũng là trực tiếp lấy thế đè người.
- Xem ra Ninh tông chủ thật sự muốn cá chết lưới rách.
Từ Hàng đại sĩ bình tĩnh nhìn Ninh Giang, nói:
- Có thể Ninh tông chủ không quan tâm sinh tử của Thánh Nữ, thế nhưng cũng có thể làm chủ thay Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung sao?
Lời này quá sắc bén!
Trước đó, Ninh Giang lấy tư thái mạnh mẽ, trực tiếp chém giết Trương Thần Diễm, chính là bày ra tư thế cự tuyệt đàm phán, cố gắng ép bức Đại Càn Vương Triều đi vào khuôn khổ.
Nhưng bây giờ Từ Hàng đại sĩ đứng ra, sẽ không có khả năng như Trương Thần Diễm.
Muốn giết Từ Hàng đại sĩ, quá khó khăn.
Huống chi, bây giờ đối phương vẫn còn ở trong đại trận vương thành.
Hơn nữa, câu nói kia rất đúng, mặc dù tam đại Thiên Tông dắt tay nhau mà đến, nhưng nếu nói thật sự đồng tâm hiệp lực, thì đó chỉ là vớ vẩn.
Phải biết, trận chiến ở thượng cổ cấm địa, thiên tài tam đại Thiên Tông, vốn đã tử thương thảm trọng, bây giờ bị vây ở trong vương thành, đều là tinh ánh của các tông, nếu thật sự chết ở trong vương thành, cho dù với tích lũy của tam đại Thiên Tông, sợ là cũng phải đối mặt nguy cơ nhân tài đứt gãy.
Quan trọng hơn là, cho tới hôm nay người trong ma đạo, cũng chưa không có lộ diện!
Nếu thật sự liều mạng cá chết lưới rách với Đại Càn Vương Triều, chẳng phải là không duyên cớ tiện nghi những cao thủ Ma Đạo kia sao.
Cái giá này, ai sẽ gánh vác?
- Từ Hàng, ngươi dám!
- A di đà phật!
- Phật Tổ từ bi, cũng có kim cương trừng mắt!
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, vẻ mặt trách trời thương dân mở miệng nói.
“...”
Câu nói này nhất thời khiến Ninh Giang bị nghẹn không nhẹ.
Bất kể ngoài miệng nói không quan tâm như thế nào, thì làm sao hắn có thể thật sự không quan tâm sự chết sống của Vân Mộng Chân.