Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1459 - Chương 1459: Giết Chết (2)

Chương 1459: Giết Chết (2) Chương 1459: Giết Chết (2)

Giờ khắc này, cho dù Bất Tử Thanh Vương cũng không khỏi hiện lên một tia kinh hãi.

Trước đó rất nhiều người nói, Bạch Nhạc là người điên!

Thế nhưng, so với Diệp Huyền hiện tại, chút điên đó của Bạch Nhạc tính là cái gì?

- Diệp Huyền, Thanh Vương nói không sai, hiện tại giết chúng ta, không có bất kỳ chỗ tốt nào! Lưu chúng ta lại, mới có hy vọng chống đỡ cường giả Lục Âm Sơn.

Trong mắt Trần Ngự Phong lộ ra một tia hoảng loạn, gấp giọng mở miệng nói.

- Chỉ bằng các ngươi sao?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường:

- Trừ đùa bỡn quyền mưu, bắt nạt vãn bối, các ngươi còn biết cái gì?

Đó là một loại khinh miệt lộ ra từ trong xương.

Đứng ở độ cao của Diệp Huyền, thật sự có tư cách coi thường bọn hắn.

Tam đại Thiên Tông lũng đoạn thiên hạ lâu lắm rồi, đã sớm sa đọa.

Giống như cái Đại Càn Vương Triều an nhàn hồi lâu này.

Thứ Diệp Huyền muốn chính là một lần đại thanh tẩy, đẩy hết những thứ huyết dịch sa đọa này ra, thay máu mới, mở ra một cái thời đại mới.

Ùng ùng!

Thoại âm rơi xuống, kèm theo kim sắc mưa kiếm khủng bố, không trung lại đồng thời nảy sinh một mảnh tử sắc lôi đình.

Trên đời này, có rất ít người từng thấy Diệp Huyền xuất thủ.

Một màn này, gần như dừng lại trong lòng mỗi người.

Là địch với người như Diệp Huyền, giống như là địch với cả thế giới.

Nghiền ép!

Lúc trước ở bên trong bí tàng không gian, Từ Hàng đại sĩ đã từng cảm thụ qua sợ hãi như vậy, bây giờ, lực lượng của Diệp Huyền đại sư, càng kinh khủng hơn nhiều so với khi đó, gần như không cho bất luận kẻ nào một chút cơ hội thở dốc!

Cho dù những cường giả Hóa Hư như bọn hắn liên thủ lại, cũng vẫn không cách nào đối kháng dạng lực lượng này.

Chỉ trong thời gian ngắn, không trung liền nổ lên một màn mưa máu.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Bất Tử Thanh Vương và Từ Hàng đại sĩ ở bên trong đều vẫn lạc.

Chỉ còn lại thần hồn bay ra, nỗ lực làm ra hành động vùng vẫy cuối cùng.

Nếu ở địa phương khác, bọn hắn còn có khả năng chạy trốn, nhưng ở dưới tình huống tiểu thế giới bao phủ, có thể chạy trốn đi đâu?

- Chết đi, cùng chết đi!

Thân thể Ninh Giang bị trảm, cũng triệt để điên cuồng lên, hung hãn nhào về phí

Chỉ là, hắn không xuất thủ với Bạch Nhạc còn tốt, vừa ra tay như thế, càng khiến mình nhanh tới gần tử vong!

Bàn tay lộ ra, trong nháy mắt một bàn tay to lớn ngăn ở trước người Bạch Nhạc, dễ dàng bắt lại thần hồn Ninh Giang.

Trong mắt Diệp Huyền lộ ra vẻ đạm mạc, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Không có Đạo Lăng Thánh Nữ, lại bị Thông Thiên huyết tẩy một lần, bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông ở trong mắt lão phu, cũng chỉ là một truyện cười mà thôi!

- Ngươi cũng xứng giết người ngay trước lão phu sao!

Trong lúc nói chuyện, bàn tay Diệp Huyền chợt dùng sức, trong nháy mắt liền bóp vỡ thần hồn Ninh Giang.

Đáng thương cho Ninh Giang, đường đường là cường giả Hóa Hư, lại là chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng hôm nay ở trước mặt Diệp Huyền, ngay cả một cơ hội giãy dụa cũng không có.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, tận mắt nhìn một màn này, cũng là một loại chấn động thật lớn!

Hắn không biết, ngày xưa Thông Thiên Ma Quân ở thởi kỳ đỉnh phong cường đại cỡ nào, thế nhưng bây giờ Diệp Huyền, lại cho hắn một loại cảm giác tuyệt thế vô địch.

Theo thần hồn Ninh Giang chôn vùi, toàn trường nhất thời rơi vào trong tĩnh mịch lần nữa!

Chết, dĩ nhiên chết thật!

Ai có thể tưởng tượng, chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông, sẽ có lúc chết như vậy, không có một chút xíu cơ hội giãy dụa.

Luận thân phận, luận bối cảnh, thậm chí luận thực lực, bọn hắn ai dám nói mạnh hơn Ninh Giang?

Thế nhưng Ninh Giang cứ như vậy bị giết, thậm chí Diệp Huyền đều không nháy mắt một chút, giống như giết một con gà vậy.

Giờ khắc này, tâm tất cả mọi người đều bốc lên sự lạnh lẽo, giống như loại băng hàn kia từ sâu trong linh hồn nhô ra.

Trước đó bất kể cục diện có vẻ nguy hiểm cỡ nào, thì bọn hắn vẫn mang theo một tia hi vọng cầu may, cho rằng Diệp Huyền chưa chắc đã thực sự hạ sát thủ, cái gọi là uy hiếp, cũng chỉ là lợi thế dùng để bàn điều kiện mà thôi.

Thậm chí bọn hắn còn cân nhắc ở trong lòng, phải làm ra nhượng bộ như nào, để đổi lấy cơ hội thoát thân.

Nhưng một khắc này, tất cả đều đã thay đổi!

Mỗi người đều ý thức được, Diệp Huyền không phải đe dọa ai, mà là thật sự muốn một lưới bắt hết bọn hắn!

- Ha ha ha ha, ngươi điên rồi! Diệp Huyền, bản vương viết một chữ phục ngươi!

Giờ khắc này, Bất Tử Thanh Vương lại cất tiếng cười to:

- Đáng tiếc! Ngươi không nhìn được tương lai!

Bất Tử Thanh Vương hoàn toàn khác biệt với người khác, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, cho dù bây giờ thân thể bị trảm, chỉ còn lại một luồng thần hồn, cũng vẫn không sợ hãi chút nào, thậm chí ngược lại có chút khoái ý!

Đạo Lăng Thiên Tông áp chế trên đầu tất cả mọi người mấy nghìn năm, rốt cuộc cũng sụp đổ.

Chỉ tiếc, người tự tay kết thúc huy hoàng của Đạo Lăng Thiên Tông, không phải hắn, mà là Diệp Huyền.

- Tự nhiên tương lai thuộc về những người tuổi trẻ này.

Ánh mắt Diệp Huyền đại sư rơi vào trên người Bất Tử Thanh Vương, vẻ mặt không thay đổi, nhẹ giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment