Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1460 - Chương 1460: Một Thời Đại Kết Thúc

Chương 1460: Một Thời Đại Kết Thúc Chương 1460: Một Thời Đại Kết Thúc

Không phải hắn không tin lời nói của Bất Tử Thanh Vương, nhưng vẫn sẽ không vì vậy mà nhân từ nương tay.

- Ha ha, nói hay lắm! Nhưng bản vương không chịu nhận mình già, Bạch Nhạc, không bao lâu nữa chúng ta sẽ còn gặp lại, Thanh Vương Kiếm này của bản vương, tạm thời đặt ở chỗ ngươi, ngươi không nên làm mất của bản vương!

Trong miệng Bất Tử Thanh Vương phát ra một tiếng cười tùy ý, một khắc sau, thần hồn hắn trực tiếp tan vỡ.

Thế nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm giác được, thần hồn vỡ nát của Bất Tử Thanh Vương cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, trước đó hắn tuyệt đối không nói dối, hắn thực sự còn lưu lại chuẩn bị ở sau.

Có thể sai tên, chứ không thể sai ngoại hiệu!

Hai chữ bất tử ở trên người Bất Tử Thanh Vương, thật sự hiện ra vô cùng tinh tế.

Keng một tiếng, Thanh Vương Kiếm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang, cũng đánh dấu trận chiến này tịch mịch!

Ùng ùng!

Kim sắc mưa kiếm và tử sắc lôi đình rơi xuống khắp nơi trong hoàng cung, tiểu thế giới.

Yêu Đạo Long Uyên, Thái Cực Đạo, chưởng giáo Tiên Du Kiếm Cung, Từ Hàng đại sĩ, đều không ngoại lệ, tất cả đều vẫn lạc.

Tính cả Ninh Giang thì ở đây có năm vị cường giả Hóa Hư vẫn lạc!

Giờ khắc này ngay cả Bạch Nhạc cũng không khỏi bị chấn động có chút nói không ra lời.

Chỉ là, làm xong tất cả chuyện này, bầu trời trong tiểu thế giới cũng phát ra một hồi tiếng sấm, giống như toàn bộ tiểu thế giới chuẩn bị tan vỡ theo.

Không cần bất luận kẻ nào giải thích, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu, sinh mệnh của Diệp Huyền đại sư cũng đã chạy tới phần cuối.

Cái này là chính bản thân hắn lựa chọn, cầu nhân được nhân!

- Diệp Huyền đại sư!

Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền đại sư, lúc này trong lòng hắn cũng tràn ngập tâm tình phức tạp.

Giết chết những người này, tuy có Diệp Huyền đại sư bố cục, thế nhưng Bạch Nhạc cũng không thể không thừa nhận, Diệp Huyền đại sư đang vì hắn mà lót đường.

Trận chiến trên Đạo Lăng Sơn, tuy Bạch Nhạc danh chấn thiên hạ, nhưng vẫn khiến tam đại Thiên Tông nổi lên sát khí.

Nếu Bạch Nhạc cứ ở trong vương thành, có thể sẽ không có nguy hiểm gì, thế nhưng một khi rời đi, lúc nào cũng có thể gặp phải cao thủ tam đại Thiên Tông vây giết.

Cái này vẫn luôn là lợi kiếm treo ở đỉnh đầu Bạch Nhạc.

Nhưng mà, Diệp Huyền đại sư lại lấy phương thức này, giúp hắn đánh nát chuôi kiếm treo ở đỉnh đầu kia, thì làm sao Bạch Nhạc có thể không cảm động.

- Cần gì phải yếu đuối như nữ nhân vậy, lão phu giúp ngươi, nhưng cũng là quán triệt lý niệm cả đời lão phu!

- Tương lai muốn đi như thế nào, vẫn phải xem chính ngươi.

Diệp Huyền đại sư bật cười lớn, cho dù tiểu thế giới đang không ngừng tan vỡ, mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được sinh cơ mình trôi qua, nhưng một khắc này hắn vẫn không có một tia sợ hãi, thản nhiên và ung dung.

Giờ khắc này, Bạch Nhạc không khỏi nhớ lại những lời trước đó Diệp Huyền đại sư từng nói.

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Khi tất cả trở nên hiu quạnh, cường giả ngày xưa đều vẫn lạc, thứ chờ đợi Bạch Nhạc chính là một thời đại hoàn toàn mới.

Bất kể hắn chuẩn bị xong hay chưa, cái thời đại này cũng đã mở ra.

- Bệ hạ!

Ánh mắt Diệp Huyền đại sư nhìn về phía hoàng đế bệ hạ đã sớm bị dọa cho tê liệt trên mặt đất.

Trước đó nhiều cường giả Hóa Hư giao thủ như vậy, nhưng không ai lo lắng hắn.

Trên thực tế, hắn cũng vẫn luôn co rút đầu, hận không thể khiến tất cả mọi người quên hắn đi.

Thế nhưng giờ khắc này, Diệp Huyền đại sư vẫn còn nhớ tới hắn.

Mặc dù chỉ là một câu xưng hô đơn giản, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không có chút thay đổi nào, nhưng giờ khắc này, đối mặt với Diệp Huyền đại sư, hắn lại chỉ cảm thấy sợ hãi!

- Diệp Huyền đại sư... Trẫm sai rồi! Trẫm nhận sai với ngươi, trẫm nhất định làm theo ngươi dặn dò, dẫn dắt Đại Càn Vương Triều tiếp tục đi tới đích...

Thân là cửu ngũ chí tôn, nhưng một khắc này, hoàng đế vẫn không có cốt khí quỳ xuống.

Ở trước mặt tồn tại như Diệp Huyền đại sư, cái gọi là kiêu ngạo của hoàng đế căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Bệ hạ!

Diệp Huyền đại sư nhìn vị hoàng đế bệ hạ này, cũng không khỏi có chút thổn thức:

- Từng ấy năm tới nay, ta vốn tưởng rằng, chúng ta có thể quân thần thích hợp... Dù sao, giữa chúng ta vốn không có mâu thuẫn gì.

- Không có, giữa ngươi với ta không có bất kỳ xung đột quân thần nào! Trẫm chỉ là nhất thời bị mê hoặc, Diệp Huyền đại sư, ngươi phải tin tưởng trẫm!

- Quá trễ rồi!

Trong mắt Diệp Huyền đại sư lộ ra vẻ đạm mạc, nhẹ giọng nói:

- Khi ngươi làm ra lựa chọn, cuối cùng ngươi cũng phải gánh chịu hậu quả của lựa chọn đó... Ngươi yên tâm, Đại Càn Vương Triều vẫn là Đại Càn Vương Triều, lão phu cam đoan, Bạch Nhạc cũng không có tâm mưu triều soán vị.

Mặc dù không hỏi qua Bạch Nhạc, nhưng Diệp Huyền đại sư vẫn có thể làm ra loại hứa hẹn này.

Bởi vì Bạch Nhạc muốn đứng ở chỗ càng cao nhiều so với cái vị trí gọi là hoàng đế này!

Mục tiêu của song phương, vốn không cùng một cấp bậc.

Tựa như Diệp Huyền hắn, mặc dù khống chế Đại Càn Vương Triều nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nghĩ tới soán ngôi, bởi căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Bình Luận (0)
Comment