Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1463 - Chương 1463: Phong Hậu?

Chương 1463: Phong Hậu? Chương 1463: Phong Hậu?

Về phần Bạch Nhạc... Vốn dựa vào danh tiếng và thực lực, cũng có lực ảnh hưởng nhất định.

Chỉ là, mấy ngày qua, Bạch Nhạc luôn ở trong Diệp phủ thủ linh, không hề ra khỏi cửa, chứ đừng nhắc tới nhúng tay chuyện này.

Kể từ đó, có người Diệp gia triệt để ngã về phía Tam hoàng tử, cục diện rất nhanh đã bày ra tình thế nghiêng về một bên.

Bất kể Ngô Văn Uyên và Thư Khánh Dương cố gắng như thế nào, khả năng tác dụng đưa đến cũng cực nhỏ bé.

Trong vương phủ, nhị gia Diệp gia tự mình đến cửa, cũng đại biểu cho phía Tam hoàng tử, hạ tối hậu thư đối với Ngô Văn Uyên.

- Điện hạ!

Diệp nhị gia hơi ôm quyền, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Tới tình trạng hiện tại, ngài cũng đã thấy rõ ràng tình thế! Vị trí kia, đã định trước vô duyên với ngài, hôm nay lão thần đến, là muốn cho ngài một cái kiến nghị.

Diệp nhị gia dừng một chút, tiếp tục nói:

- Về Duyện Châu đi, sau lễ lên ngôi, bệ hạ sẽ hạ chỉ, phong ngài là vua, vĩnh trú Duyện Châu, giống như vị Thanh Vương ngày xưa! Từ nay về sau, ngài tiêu diêu tự tại ở Duyện Châu, chẳng phải là chuyện đẹp sao?

- Làm càn!

Ngô Văn Uyên còn không trả lời, Thư Khánh Dương đã giận tím mặt, lạnh giọng chất vấn:

- Diệp nhị gia, lễ lên ngôi còn chưa bắt đầu, bây giờ ai thắng ai thua, còn không có định, ai cho ngươi lá gan gọi hắn là bệ hạ?

Diệp nhị gia cười lạnh một tiếng, đối với loại chất vấn này của Thư Khánh Dương, không có sợ hãi chút nào, thậm chí tràn đầy vẻ khinh thường châm chọc:

- Cho tới bây giờ còn không thấy rõ tình thế, Khánh Dương công tử, ngươi cho rằng, dựa vào thực lực Tinh Hải Cảnh, là có thể không kiêng nể gì sao?

Mặc dù những cung phụng hoàng gia kia đều đã chết, nhưng trong các đại gia tộc của Đại Càn Vương Triều cũng không thiếu cường giả Tinh Hải Cảnh, bản thân những người này chính là tích lũy của Đại Càn Vương Triều.

Bây giờ, Tam hoàng tử đã lôi kéo đại đa số những người này đi qua, tự nhiên không quan tâm một người vừa mới bước vào Tinh Hải Cảnh như Thư Khánh Dương.

- Bạch Nhạc là người thừa kế Diệp Huyền đại sư tự mình chỉ định, Diệp gia ngươi thân là hậu nhân Diệp Huyền đại sư, không hỏi qua ý kiến hắn trước, không thương nghị cùng đám tiền bối Thư Sinh, đã tự ý làm chủ, còn mặt mũi nào tự xưng hậu nhân Diệp gia?

- Bạch Nhạc?

Trong mắt Diệp nhị gia lộ ra vẻ khinh miệt, khinh thường nói:

- Lão tổ chỉ định hắn là người thừa kế khi nào? Làm sao ta không biết? Ta chỉ biết rõ, hắn chỉ là dựa vào lão tổ tin tưởng, may mắn bước vào vương thành mà thôi! Bây giờ giả mù sa mưa thủ linh ở Diệp phủ, là làm cho ai xem? Hắn cũng chỉ là một ngoại nhân, chúng ta mới là tử tôn của lão tổ! Hắn dựa vào cái gì mà phượng hoàng chiếm tổ chim gáy?

- Đủ rồi!

Ngô Văn Uyên sầm mặt lại, lạnh giọng mở miệng nói:

- Diệp nhị gia, chủ nhân ngươi còn không có leo lên ngôi vị hoàng đế đâu, ngươi gấp gáp nhảy ra tỏ vẻ trung thành như vậy không khỏi quá sớm đi!

- Lời này của điện hạ không đúng rồi, Tam hoàng tử đăng cơ chính là mục đích chung, thiên hạ cộng chủ! Diệp gia ta trung với hắn, có gì không ổn?

Diệp nhị gia lắc đầu bác bỏ.

- Cũng không biết trước đó là ai vội vàng dâng nữ nhi của mình cho Bạch Nhạc! Bây giờ lại thành ngoại nhân.

Thư Khánh Dương châm chọc lần nữa.

- Tiểu Nhân cũng chỉ là nhất thời bị mờ mắt mà thôi! Bây giờ, Tam hoàng tử đã hứa hẹn, sau này, sẽ phong Tiểu Nhân làm hậu, mẫu nghi thiên hạ!

Diệp nhị gia liếc nhìn Thư Khánh Dương, đắc ý mở miệng nói.

Có thể trước đó Diệp gia còn không quan trọng như vậy, nhưng sau trận đại chiến ở hoàng cung, khả năng Diệp gia tồn tại tác dụng hết sức quan trọng.

Coi đây là bằng chứng, còn có mị lực bản thân Diệp Hiểu Nhân nữa, không khó để Tam hoàng tử làm ra nhượng bộ.

Một khi Tam hoàng tử đăng cơ, phong Diệp Hiểu Nhân là hoàng hậu, sự tình sau đó, cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Còn nói, trước đó không ít người đều biết quan hệ giữa Diệp Hiểu Nhân và Bạch Nhạc, thì không có gì lớn lắm, dù sao giữa Diệp Hiểu Nhân và Bạch Nhạc cũng không có hôn ước chính thức, thế nhân càng sẽ không biết giữa Bạch Nhạc và Diệp Hiểu Nhân, rốt cuộc có bao nhiêu thân mật.

Thậm chí tin tức truyền ra, ngược lại sẽ khiến cho Bạch Nhạc trở thành trò cười, ngay cả một cái nữ nhân cũng không bảo vệ được, thì cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

- Diệp lão nhị, ngươi còn mặt mũi không?

Nghe thấy lời nói của Diệp nhị gia, cho dù là Ngô Văn Uyên cũng không khỏi đột nhiên biến sắc.

Bất kể Diệp Hiểu Nhân và Bạch Nhạc có phát sinh mâu thuẫn hay không, nhưng khi đó Diệp Hiểu Nhân thật sự bị Bạch Nhạc đưa vào trong phòng, lại là sự thật không thể chối cãi!!

Không ngờ bây giờ Diệp gia lại vô sỉ để cho Diệp Hiểu Nhân gả vào hoàng cung, trở thành hoàng hậu, cái này chẳng phải là trần trụi sỉ nhục Bạch Nhạc sao?

- Điện hạ nói cẩn thận!

Sắc mặt Diệp nhị gia hơi lạnh, trầm giọng nói:

- Ngươi sỉ nhục ta là chuyện nhỏ, nếu như làm nhục danh dự Diệp gia ta, chính là kẻ thù sống còn của Diệp gia ta! Cho dù ngươi là hoàng tử, Diệp gia ta cũng muốn đỏi một cái công đạo!

- Cút!

Bình Luận (0)
Comment