Ngô Văn Uyên chợt ngẩng đầu, gần như phun ra một chữ này từ trong hàm răng, lạnh lùng nói:
- Diệp lão nhị, kể từ hôm nay, ngươi còn dám bước vào quý phủ của bản vương nửa bước, bản vương sẽ làm thịt ngươi!
- Tiểu nhân đắc chí!
Sau khi phun ra bốn chữ này từ trong miệng, sắc mặt Ngô Văn Uyên vẫn cực kỳ khó coi.
Hắn xem thường người Diệp gia, từ thời điểm còn chưa biết Bạch Nhạc, cũng đã như vậy, nhiều năm trôi qua, hắn càng ngày càng trưởng thành, nhưng phần khinh miệt này vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng mà để cho hắn có chút nản lòng là, những người vô sỉ này, lại sống càng ngày càng tốt, từng cái ngồi ở vị trí cao, một bước lên trời.
Thư Khánh Dương thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc, đến bây giờ, cũng không biết lúc trước trong hoàng cung xảy ra chuyện gì... Chúng ta quá bị động.
Thực lực càng mạnh, càng hiểu trận chiến trước đây trong hoàng cung, rốt cuộc kinh khủng bực nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác, người duy nhất bây giờ biết rõ chân tướng là Bạch Nhạc, lại thủy chung ngậm miệng không nói.
- Vì sao?
Ngô Văn Uyên ngẩng đầu, nhìn Thư Khánh Dương, có vẻ hơi đắng chát:
- Vì sao đột nhiên lại biến thành dạng này... Còn Bạch Nhạc nữa, vì sao hắn cũng sẽ biến thành bộ dạng hiện tại? Cái này không phải người chúng ta quen biết!
- Bạch Nhạc không tin số mệnh, không thỏa hiệp kia... Đi đâu rồi?
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Thư Khánh Dương không khỏi hơi nhảy lên!
Giờ khắc này, trong đầu hắn lại hiện ra dáng vẻ Bạch Nhạc lúc đối mặt tuyệt cảnh ở trong thượng cổ cấm địa!
Nghĩ đến cảnh tượng Bạch Nhạc tắm máu mà chiến, biết rõ hẳn phải chết, cũng vẫn ngửa mặt lên trời thét dài, huy kiếm mà chiến.
Loại này người... sẽ thực chán chường xuống dốc sao?
- Điện hạ... Có thể, chúng ta cần phải đánh cuộc một lần nữa!
Thư Khánh Dương ngẩng đầu nhìn Ngô Văn Uyên, chậm rãi mở miệng nói.
- Đánh cược?
Trong mắt Ngô Văn Uyên hiện lên một tia nghi hoặc, không hiểu hỏi.
- Không sai!
Thư Khánh Dương dùng chút sức gật đầu, trầm giọng nói:
- Đánh cược Bạch Nhạc vẫn là Bạch Nhạc chúng ta quen biết!
- Cược hắn... Vẫn đáng giá chúng ta tín nhiệm như cũ!
... ... ..
Thời gian chậm rãi trôi qua như mặt nước, cũng không vì ý chí của bất luận kẻ nào mà dời đi.
Bảy ngày thời gian, thoáng cái liền biến mất!
Vương thành vốn rung chuyển, dường như cũng đã triệt để bình tĩnh lại.
Từ sáng sớm, các lão thần trong vương thành, người đại biểu các đại gia tộc, cùng với các vị hoàng tử đã nhao nhao bước vào trong hoàng cung.
Hôm nay, không chỉ là tang lễ của hoàng đế bệ hạ và Diệp Huyền đại sư, mà còn là lễ tân hoàng lên ngôi.
Đối với tất cả mọi người mà nói, chuyện này cũng có nghĩa là Đại Càn Vương Triều thay đổi một lần nữa, đánh dấu, Đại Càn Vương Triều sẽ tiến vào một cái thời đại mới.
Có thể nói lúc này Tam
Bảy ngày thời gian này, dưới sự phối hợp của Diệp gia, hắn thuận lợi thu được hơn phân nửa thế lực ủng hộ và chống đỡ, mạnh mẽ chèn ép vị đối thủ cạnh tranh Ngô Văn Uyên này không kịp thở.
Chuyện này cũng có nghĩa, cái ghế rồng trong đại điện kia, gần như đã là của hắn.
Chỉ cần qua hôm nay, hắn chính là tân quân Đại Càn Vương Triều!
Hơn nữa, không có Diệp Huyền đại sư, lại không có bất kỳ cản trở nào, hắn mới chân chính quân lâm thiên hạ, nắm quyền cửu ngũ chí tôn.
Loại cảm giác sở hữu quyền lực kia, để cho hắn tràn ngập tự tin.
Khí thôn thiên hạ!
- Điện hạ, Thất hoàng tử cũng tới.
Lễ lên ngôi đã trù bị gần xong, thì lão thất Diệp gia lại mang đến một cái tin tức làm hắn có chút bất mãn.
Rõ ràng đã để Diệp nhị gia cảnh cáo qua, nhưng không nghĩ đến, tên Ngô Văn Uyên không biết sống chết kia, lại vẫn dám bước vào hoàng cung, tới tham gia lễ lên ngôi này!
Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng, vị Thất đệ kia tới biểu thị thần phục.
Trong mắt lộ ra một đạo sát khí lạnh lùng, Tam hoàng tử cười lạnh nói:
- Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu đã cho hắn mặt mũi, hắn không nhận, vậy ta sẽ triệt để giẫm hắn ở dưới chân!
- Truyền lệnh, sau lễ lên ngôi, lập tức bắt hắn lại! Đợi sau khi hoàn thành tang lễ... Tiễn hắn lên đường!
- Điện hạ, không, bệ hạ yên tâm! Ta nhất định an bài thỏa đáng.
Diệp Thất tỏ vẻ nịnh nọt mở miệng nói.
Bệ hạ!
Nghe được cách xưng hô này, trong lòng Tam hoàng tử nhất thời sảng khoái.
Cái khác không nói, chỉ riêng bản lĩnh vuốt mông ngựa của những người Diệp gia này, quả nhiên là mười phần!
Trước đó, đưa ra điều kiện để Diệp Hiểu Nhân vào cung, trở thành hoàng hậu, Tam hoàng tử cũng có chút mâu thuẫn, nhưng khi Diệp Thất đổi một góc độ, nhắc nhở hắn, Diệp Hiểu Nhân từng là nữ nhân của Bạch Nhạc, chỉ cần hắn phong Diệp Hiểu Nhân làm hậu, liền có thể làm cho tất cả mọi người biết rõ, hắn đoạt nữ nhân của Bạch Nhạc, ngủ với nữ nhân của Bạch Nhạc.
Đây đối với Tam hoàng tử vẫn luôn đối tồn tại địch ý với Bạch Nhạc mà nói, quả thực là sảng khoái giống như ăn nhân sâm.
Nếu không phải bây giờ vẫn còn ở trong ngày tang, không nên khiến người ta quá mức chú ý, tránh khỏi bị một ít lão thần nói, quả thực hắn muốn sớm tìm Diệp Hiểu Nhân đến thị tẩm.
Thế nhưng... Vậy cũng không có gì, sẽ nhanh thôi!