Chỉ cần qua hôm nay, không chỉ Diệp Hiểu Nhân, mà toàn bộ Đại Càn Vương Triều, thậm chí toàn bộ thiên hạ, đều là của hắn!
... ... ...
Diệp phủ!
Hạ nhân Diệp phủ khiêng quan tài lên, một đường đi về phía hoàng cung.
Thân thể Diệp Huyền đã theo tiểu thế giới cùng tan vỡ, bây giờ trong quan tài, cũng chỉ có vẻn vẹn mấy bộ y phục Diệp Huyền mặc lúc còn sống mà thôi.
Bốn người Thư Sinh toàn thân để tang, ngay cả Bạch Nhạc cũng mặc bạch y, canh chừng quan tài một đường chậm rãi đi vào trong hoàng cung.
Tân hoàng lên ngôi, cũng không có mời đám người Bạch Nhạc đến, rất hiển nhiên, đám người Bạch Nhạc và Thư Sinh cũng không để bụng những thứ này.
Đối bọn hắn mà nói, cái gọi là lễ lên ngôi, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mục đích duy nhất đến hoàng cung, chính là để cho Diệp Huyền đại sư có thể lấy quy tắc lễ nghi tối cao hạ táng!
Mặc dù Diệp Huyền đại sư căn bản không quan tâm những thứ này, thế nhưng bọn hắn được coi như là đệ tử, coi như là hậu bối, phải có cái nghĩa vụ này, để cho thiên hạ đều nhớ kỹ cái tên này.
- Bạch công tử, lễ lên ngôi, đã bắt đầu.
Vừa bước vào hoàng cung, liền có người đến đưa tin.
Trên mặt Bạch Nhạc vẫn lộ ra vẻ đạm mạc, bình tĩnh gật đầu một cái, giống như chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi.
- Đi thôi!
Thư Sinh yên lặng trong chốc lát, đi tới trước người Bạch Nhạc mở miệng nói.
- Không sao!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Trước mang quan tài Diệp Huyền đại sư đi qua đã.
Lễ lên ngôi đã chính thức bắt đầu, nhưng Bạch Nhạc lại vẫn không để ý như cũ, lẳng lặng theo đội ngũ chậm rãi di vào trong cung, đưa tiễn Diệp Huyền đại sư hết đoạn đường cuối cùng này.
... ... ... ...
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Bên trong Càn Thanh Cung, Tam hoàng tử đã thay long bào, ngồi vào ghế rồng, cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh!
Tất cả mọi người bên trong đại điện, đồng thời quỳ gối, ba quỳ chín lạy!
Nghe câu hô vạn tuế kia, sự hưng phấn trong lòng Tam hoàng tử, quả thực đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.
Rốt cục hắn cũng đợi được ngày này!
Ngoài điện, Ngô Văn Uyên đã bị người đẩy ra đại điện, dưới cục diện như vậy, mất đi tất cả chống đỡ, mặc dù hắn có một thân thực lực, cũng không dám phản kháng!
Trong thoáng chốc, hắn giống như có thể nhìn thấy vị ánh mắt khinh miệt của Tam ca.
Chứng kiến nụ cười khinh thường của lão Nhị, lão Thất Diệp gia.
Trong tiếng hô vạn tuế như núi kêu biển gầm, đột nhiên Ngô Văn Uyên nắm chặt quả đấm, móng tay đâm vào trong thịt, cũng vẫn hồn nhiên không cảm giác.
Lòng đau giống như đang rỉ máu!
Nhưng thứ lộ ra nhiều hơn, lại vẫn là vô lực!
- Bạch Nhạc... Đây chính là kết quả ngươi muốn chứng kiến sao?
Đùng, đùng!
Ngay tại thời điểm người khác hô vạn tuế, một loạt tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tiếng bước chân thanh thúy này, có vẻ cực không hài hòa trong đại điện.
Ngô Văn Uyên vốn đã tuyệt vọng, nghe được tiếng bước chân này, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia tinh mang, gắt gao nhìn thẳng phương hướng người đến.
Bạch Nhạc!
Bạch Nhạc đưa quan tài Diệp Huyền đại sư tới đúng vị trí, lúc này mới bình tĩnh đi đến Càn Thanh Cung.
Không thể không nói, Bạch Nhạc xuất hiện, vẫn ở trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.
Bất kể là vị Tam hoàng tử đã đăng cơ kia, hay là những đại thần chúc mừng tân hoàng đăng cơ trong đại điện, đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc, nếu đã đến, sao còn không bái kiến tân hoàng? !
Diệp Thất chợt bước ra một bước, lớn tiếng quát lên.
Nghe được câu nói này của Diệp Thất, trong lòng Tam hoàng tử cũng nhất thời thả lỏng không ít.
Mặc dù hắn thật sự có chút sợ hãi Bạch Nhạc, nhưng Bạch Nhạc vẫn tới chậm!
Nếu trước lễ lên ngôi, Bạch Nhạc chạy tới, lấy thân phận người thừa kế Diệp Huyền đại sư, có thể vẫn ảnh hưởng đến một bộ phận, thế nhưng bây giờ, hắn đã thuận lợi đăng cơ, cái kia còn có cái gì để sợ?
Cho dù là những lão thần chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn chống đỡ Ngô Văn Uyên kia, còn dám vọng ngôn, lập tân quân khác sao?
Nghĩ vậy, Tam hoàng tử trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, trẫm hiểu tâm tình của ngươi, không cần đa lễ! Nhất định trẫm sẽ cho Diệp Huyền đại sư một cái tang lễ long trọng.
Tam hoàng tử cũng không trông cậy vào, Bạch Nhạc sẽ quỳ lạy hắn, trực tiếp mở miệng, lấy giọng điệu rộng lượng, định tính sự tình.
Hắn thấy bây giờ Bạch Nhạc đến, cũng chỉ vì tang lễ của Diệp Huyền đại sư mà thôi.
Mặc dù hắn vẫn luôn không chào đón cũng không có hảo cảm đối với vị Diệp Huyền đại sư kia, nhưng bây giờ lực ảnh hưởng của Diệp Huyền ở Đại Càn Vương Triều quá mạnh, hắn không thể không nhượng bộ.
Dù sao Diệp Huyền đại sư cũng đã chết, cũng chỉ là một trận tang lễ mà thôi, chỉ cần vì vậy có thể thu được lòng người, cho dù diễn một vở tuồng kịch, cũng có cái gì to tát đâu?
Chỉ tiếc hắn nhượng bộ, nhưng Bạch Nhạc lại không có làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Giống như căn bản không nghe được lời nói của ai, Bạch Nhạc cứ như vậy trực tiếp bước vào trong đại điện.
- Lớn mật! Ai cho ngươi gan làm càn như vậy?
Diệp nhị gia sầm mặt lại, cũng theo đó đứng ra, lớn tiếng mắng.
- Ba!