Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1470 - Chương 1470: Bóc Trần

Chương 1470: Bóc Trần Chương 1470: Bóc Trần

Diệp Hiểu Nhân khinh miệt trong lòng.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng cũng không có thật sự muốn lấy cái chết để tạ tội, nàng đang đánh cược, cược Bạch Nhạc sẽ không để cho nàng chết, cũng không nỡ để cho nàng chết.

Một nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, chỉ cần nguyện ý cúi đầu, buông xuống tự tôn, liền đủ để cho nam nhân quên mất tất cả chuyện xấu của ngươi.

Bất kể làm gì sai, nàng cũng tin tưởng, bản thân nàng là vũ khí đối phó nam nhân tốt nhất.

Kết quả bây giờ cũng đã chứng minh điểm này.

Bạch Nhạc không nỡ giết nàng.

Thế nhưng sự đắc ý chỉ duy trì trong nháy mắt, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, liền đón nhận ánh mắt như băng kia của Bạch Nhạc, đột nhiên trong lòng run lên, theo bản năng ngửi được một tia nguy cơ khủng bố.

Bạch Nhạc dùng một ngón tay bắn gãy mũi đao, ngón tay nhẹ nhàng lộ ra, liền trực tiếp kẹp nó ở đầu ngón tay.

Lưỡi đao sắc bén ở trong tay Bạch Nhạc, giống như là một món đồ chơi, nhẹ nhàng bay nhảy phía trên đầu ngón tay.

- Đừng hiểu lầm ta muốn ngăn cản ngươi tự sát, chỉ là trước khi ngươi chết, có mấy lời phải nói rõ ràng.

Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra vẻ châm chọc, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Ví dụ như...

- Từ đầu tới đuôi, giữa ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì, cũng không nên dựa vào chuyện là nữ nhân của ta mà tự cho mình là đúng!

Câu nói này nhất thời để cho sắc mặt Diệp Hiểu Nhân có chút khó coi, nàng hít sâu một hơi lạnh giọng nói:

- Bạch Nhạc, ngươi có thể hận ta, có thể sỉ nhục ta... Cũng có thể giết ta! Nhưng ngươi không cần phải nói lời nói dối này.

Diệp Hiểu Nhân chỉ mình, chậm rãi nói:

- Người ta thường nói, một ngày phu thê tình nghĩa trăm năm, mặc dù chúng ta chưa thành hôn, thế nhưng... Thân thể thuần khiết của ta, chẳng lẽ không phải cho ngươi rồi sao? Ta là một nữ tử, vốn không nên nói lời như vậy, nhưng ngươi cũng không thể vô sỉ như thế?

- Ta biết, ngươi oán hận chuyện ta đồng ý với Tam hoàng tử làm hoàng hậu! Thế nhưng hắn là tân quân đấy, không có lão tổ... Diệp gia chúng ta có thể làm sao? Chúng ta muốn sống, nhất định phải làm theo ý hắn.

Viền mắt đỏ hồng, nước mắt lã chã, Diệp Hiểu Nhân oan ức nói tiếp.

- Huống chi, cây chủy thủ này, ta vẫn luôn giấu ở trong tay áo! Ta đã sớm nói qua với mình, cả đời này sẽ thủ thân vì ngươi, đợi đến đêm đại hôn... Ta sẽ dùng con dao này tự sát, giữ lại sự trong sạch!

Tự nhiên đây là lời nói dối.

Thế nhưng . . Như vậy thì sao?

Nàng muốn biểu đạt chính là một cái thái độ, hoặc có lẽ là dùng cái này để chứng tỏ sự thuần khiết của nàng.

Bạch Nhạc có tin tưởng lời nàng nói hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là nàng nhất định phải nói cho Bạch Nhạc biết, Tam hoàng tử không có chạm qua nàng, thân thể nàng vẫn trong sạch.

Bản thân chuyện này là có lợi thế nhất.

- Bạch công tử, điểm này, ta có thể làm chứng cho Tiểu Nhân! Tiên hoàng qua đời, cho dù Tam hoàng tử ngông cuồng như thế nào đi nữa, cũng không dám ở trong tang kỳ có ý niệm không an phận gì!

Diệp Thất cúi đầu, đứng ra, nhẹ giọng giải thích.

Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng hồi đáp:

- Xem ra các ngươi hay vẫn không hiểu ý của ta... Ta nói, từ trước cho tới bây giờ giữa ta và Diệp Hiểu Nhân không có bất cứ quan hệ gì! Nàng có phát sinh quan hệ với Tam hoàng tử hay không, có suýt chút nữa trở thành hoàng hậu hay không, đều không liên quan gì tới ta.

- Bạch Nhạc!

Diệp Hiểu Nhân nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, nhất thời không nhịn được ngắt lời lần nữa.

Trong chuyện này, nàng thực sự không thể nhịn được nữa, đối với một nữ nhân mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là thuần khiết, đây cũng là chỗ từ trước tới nay nàng vẫn luôn dựa vào.

Nhưng Bạch Nhạc ngay cả chuyện từng có quan hệ với nàng đều muốn phủ nhận thì sao được?

- Diệp cô nương, ngươi quá tự cho là đúng!

Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia đạm mạc, bình tĩnh mở miệng nói:

- Ngươi vĩnh viễn không biết khoảng cách giữa ta và ngươi lớn bao nhiêu, càng không rõ... Muốn khống tư tưởng chế ngươi, thật ra rất đơn giản!

- Nếu ngươi không tin, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, cũng làm cho bọn hắn nhìn một chút, ngươi cho rằng có quan hệ tới ta, là trạng thái gì!

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc bước ra một bước, thậm chí Diệp Hiểu Nhân chưa kịp phản ứng, thì một ngón tay đã rơi vào phía trên mi tâm nàng.

- Đại Mộng... Thiên Thu!

Lần này, Bạch Nhạc không phải giấu diếm bất cứ kẻ nào, trực tiếp ở trước mặt tất cả mọi người Diệp gia, thi triển ra Đại Mộng Thiên Thu!

Đối mặt thần thông dạng này, Diệp Hiểu Nhân căn bản không có chút cơ hội chống cự, đã bị kéo vào trong ảo cảnh.

- Đừng, đừng làm ở chỗ này... Bạch Nhạc, cầu xin ngươi, không phải ở chỗ này, chuyển sang chỗ khác, ngươi muốn thế nào cũng được.

Diệp Hiểu Nhân tê liệt ngã xuống đất, phát ra một hồi thanh âm cầu xin, chỉ là rất nhanh, liền hóa thành một hồi thanh âm thở gấp, giống như thật sự phát sinh chút gì đó cùng Bạch Nhạc, trên mặt toàn là sắc hồng!

Cảnh tượng này, cho dù là những người Diệp gia nhìn thấy, cũng không khỏi mặt đỏ tim run.

Nhưng nhiều hơn vẫn là một cỗ hàn khí mọc lên từ tâm!

Ảo cảnh!

Bình Luận (0)
Comment