Đến giờ phút này, tất cả mọi người mới rõ ràng, từ lúc vừa mới bắt đầu Diệp Hiểu Nhân đã bị Bạch Nhạc lừa dối, nàng chỉ lần lượt rơi vào trong ảo cảnh của Bạch Nhạc, đồng thời coi tất cả mọi chuyện bên trong ảo cảnh, trở thành hiện thực mà thôi.
Cần phải biết rằng, bản thân Diệp Hiểu Nhân đã có thực lực Tinh Cung Cảnh, thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không có thể làm ra, hoàn toàn rơi vào trong ảo cảnh, thậm chí không phân rõ hiện thực và ảo cảnh, thần thông dạng này, cũng hơi bị quá đáng sợ đi?
Mắt thấy Diệp Hiểu Nhân đã không nhịn được, bắt đầu xé rách quần áo trên người mình, ngón tay Bạch Nhạc điểm ra lần nữa, trực tiếp tán đi ảo cảnh.
Hắn chỉ muốn làm cho tất cả mọi người biết rõ chân tướng, chứ không có ý tứ sỉ nhục Diệp Hiểu Nhân.
Cho dù trong lòng chán ghét Diệp Hiểu Nhân như thế nào, Bạch Nhạc cũng không làm ra loại sự tình bỉ ổi này.
Diệp Hiểu Nhân rời khỏi ảo cảnh, chỉ mấy hơi thở thời gian, liền phản ứng kịp.
Nhìn trò hề của mình, lại nghĩ tới tất cả những chuyện vừa rồi ở trong ảo cảnh, lần này Diệp Hiểu Nhân mới thật sự xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng mà, kèm theo loại cảm giác nhục nhã này, càng nhiều hơn là sợ hãi!
- Không, không phải như vậy!
Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Hiểu Nhân lấy ra một tấm ga giường từ trong giới chỉ, huyết sắc phía trên đã khô, nhưng vẫn có thể làm cho người ta biết rõ đó là cái gì.
Đó là... trinh huyết!
- Bạch Nhạc, ta không tin, ngươi không có làm gì! Ngươi nói cái này là thế nào?
Diệp Hiểu Nhân nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, sắc mặt trắng bệch hô.
Đến lúc này, nàng đã sớm bất chấp cái gì mà thẹn thùng chi tâm, chỉ có thể dốc hết toàn lực, vì mình, vì Diệp gia tranh thủ một điểm hy vọng cuối cùng.
Ánh mắt Bạch Nhạc rơi vào trên người Diệp Hiểu Nhân lần nữa, trong mắt lộ ra một tia coi thường, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Diệp cô nương, ta vẫn luôn cho rằng, mặc dù ngươi có dã tâm, nhưng ít nhất vẫn có chút đầu óc! Hiện tại, ngay cả đầu óc cũng không có sao?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng rạch trên lòng bàn tay một cái, kiếm khí bắt đầu khởi động đầu ngón tay, trên bàn tay Bạch Nhạc nhất thời lộ ra một giọt máu, tiên huyết thuận thế chảy ra, rơi xuống mặt đất phát ra một hồi thanh âm tí tách!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia thương xót, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tự mình lưu lại một giọt máu... Rất khó sao?
Không chỉ Diệp Hiểu Nhân, giờ khắc này, toàn bộ Diệp gia giống như đều thất thanh.
Mặc dù trước đó đã bị ép đến tuyệt cảnh, thế nhưng người Diệp gia chưa từng tuyệt vọng, bởi vì bọn họ tin tưởng, quan hệ giữa Bạch Nhạc và Diệp Hiểu Nhân, sẽ là hy vọng lớn nhất bảo toàn Diệp gia.
Bọn hắn có đủ lòng tin đối với Diệp Hiểu Nhân, khi thấy Bạch Nhạc xuất thủ cắt đứt dao găm, tất cả mọi người đã cho rằng chuyện này đến đây kết thúc.
Nhưng hôm nay những lời này của Bạch Nhạc, lại khiến cho bọn hắn cảm thụ được tuyệt vọng lần nữa!
- Giả, hóa ra đều là giả...
Trên mặt lộ ra vẻ trắng bệch, Diệp Hiểu Nhân cười thảm một tiếng, huy động nửa đoạn dao găm trong tay, lần nữa đâm vào lồng ngực chính mình.
Lần này không hề giả, mà là thật sự sinh ra tử ý.
Giờ khắc này tất cả thể diện và tôn nghiêm, đều bị Bạch Nhạc đạp vào trong bùn đất, loại cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng kia, rốt cục để cho nàng tan vỡ.
Bất kể trước đó nàng biểu hiện kiên cường như thế nào, lãnh khốc như thế nào, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một nữ hài vừa mới hai mươi tuổi mà thôi.
Trên thực tế, từ bản chất mà nói, nàng vẫn vô cùng đơn giản, tinh thuần!
Nếu không như vậy, cũng không bị một cái ảo cảnh của Bạch Nhạc che lại.
- Đinh!
Bạch Nhạc khẽ búng đầu ngón tay, nửa đoạn chủy thủ vừa bị hắn cắt đứt, cầm ở trong tay lại bay ra ngoài lần nữa, tinh chuẩn đánh vào nửa đoạn chủy thủ trong tay Diệp Hiểu Nhân, trực tiếp đánh bay dao găm ra ngoài.
- Còn nhỏ tuổi, động một chút là tìm cái chết... Cần gì phải như vậy!
Bạch Nhạc thở dài một tiếng, lắc đầu, lần nữa cứu tính mệnh Diệp Hiểu Nhân.
Trên thực tế, từ trước tới bây giờ, hắn cũng không có tính toán đối chém tận giết tuyệt Diệp gia, làm ra tư thế như vậy, chỉ là muốn phá huỷ chút tự tin cuối cùng của Diệp gia mà thôi.
- Bạch Nhạc, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?
Đột nhiên Diệp Hiểu Nhân ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, có chút tuyệt vọng gào thét nói.
- Ta muốn ngươi trở thành tân nhậm gia chủ Diệp gia!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Ngươi còn rất trẻ, đối với ngươi mà nói kinh lịch lần này, cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ta cần cho thế nhân một cái lý do buông tha Diệp gia!
Một câu nói này, mới là lý do thực sự.
Chuyện hôm nay xảy ra tại Diệp gia, chỉ cần người Diệp gia không nói, sẽ không có ngoại nhân biết.
Nhưng lúc trước hắn ở trong hoàng cung, phế bỏ tu vi lão tổ Diệp gia, ở trước mặt mọi người nhục nhã Diệp gia, thì tất cả mọi người lại nhìn rõ ràng.
Bây giờ, Bạch Nhạc vẫn còn ở vương thành, tự nhiên tất cả mọi người cho rằng Bạch Nhạc sẽ đích thân giải quyết vấn đề Diệp gia, không nhúng tay.