Người chân chính làm cho cả Đại Càn Vương Triều ổn định lại lần nữa, là vị hoàng đế Ngô Văn Uyên, là Thư Khánh Dương, là bốn người Ngư Tiều Canh Độc, là các đại gia tộc trong vương thành!
Những thứ này, mới là căn cơ cấu thành toàn bộ Đại Càn Vương Triều, mà không phải Bạch Nhạc.
“...”
Rốt cục cái cục diện hỗn loạn này cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
- Xin lỗi, ta hơi không khống chế được cảm xúc.
Thư Sinh ngồi xuống cạnh ghế, có chút cụt hứng thở dài một tiếng, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Những ngày gần đây, ta gần như không dám chợp mắt, giống như chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy chủ nhân, giống như hắn vẫn luôn ở chỗ này nhìn ta.
Bạch Nhạc không tiếp lời, trên thực tế, loại thời điểm này, Thư Sinh cũng không cần hắn trả lời cái gì, mà tự mình nói ra.
- Có đôi khi, ta thật sự muốn đi theo chủ nhân.
- Ngươi nói đúng, cuối cùng rồi cùng phải rời đi, thật ra chúng ta cũng đã biết từ rất sớm...
Nói đến đây, Thư Sinh cười tự giễu.
- Nếu như Diệp Huyền đại sư ở dưới suối vàng có biết, ta tin tưởng, ngài ấy cũng không muốn nhìn thấy tiền bối chán chường như vậy.
Bạch Nhạc nhìn Thư Sinh, nhẹ giọng khuyên lơn.
- Yên tâm đi, không cần phải lo lắng cho ta, ta còn không có yếu ớt như vậy!
Thư Sinh ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra nụ cười rực rỡ:
- Còn không có tận mắt thấy nguyện vọng của chủ nhân được thực hiện, ta sẽ không dễ dàng nhắm mắt.
Cảm thụ được tâm tính Thư Sinh biến hóa, Bạch Nhạc cũng thả lỏng rất nhiều:
- Sự tình vương thành, liền giao cho tiền bối! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ rời khỏi vương thành.
- Sợ là tin tức ngươi rời khỏi vương thành, sẽ không giấu được người... Đoạn đường này, sẽ không quá bằng phẳng.
Thư Sinh nhìn Bạch Nhạc, mở miệng nói lần nữa.
Ở trong vương thành, có đại trận vương thành, cho dù có người hận Bạch Nhạc nữa, cũng không dám tùy tiện động thủ, nhưng một khi Bạch Nhạc rời khỏi vương thành, mọi chuyện sẽ khác.
- Đâu có cái gì yên bình!
Bạch Nhạc lắc đầu, ung dung nói:
- Chuyện lên làm, Diệp Huyền đại sư đã giúp ta làm, nếu như này còn chết ở trên tay những người đó... Vậy ta cũng không tránh khỏi quá vô dụng đi.
Thư Sinh cảm thụ được sự tự tin trên người Bạch Nhạc, cũng gật đầu theo:
- Nói chung, tự ngươi cẩn thận.
- Đa tạ!
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Sự tình Diệp gia, cũng xin ngài tốn chút tâm tư theo dõi... Nếu như Diệp gia còn dám có dị tâm, sẽ do ngài thay Diệp Huyền đại sư thanh lý môn hộ!
Mặc dù trước đó Bạch Nhạc đã làm rất nhiều an bài nhằm vào Diệp gia, nhưng khi rời khỏi vương thành, có thể tiếp tục uy hiếp Diệp gia hay không, Bạch Nhạc cũng không dám khẳng định.
- Được!
Thư Sinh gật đầu, lập tức đáp ứng.
Bây giờ Thư Sinh khống chế đại trận vương thành trong tay, thật sự có cái khí phách này.
Sau khi Thư Sinh rời khỏi không bao lâu, Thư Khánh Dương liền tới cửa lần nữa.
Thời điểm này, Thư Khánh Dương coi như là người Ngô Văn Uyên tín nhiệm nhất, tự nhiên không có khả năng rời khỏi vương thành, sự tình Duyện Châu, cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, còn may, hai châu Thanh Duyện vốn gần nhau, có thể giao phó tất cả cho Bạch Nhạc.
Thư Khánh Dương và Bạch Nhạc trò chuyện trong phủ hồi lâu, không ai biết rõ hai người nói cái gì.
Trừ cái đó ra, Bạch Nhạc cũng không có gặp bất luận kẻ nào, sáng sớm ngày thứ hai, âm thầm lặng lẽ rời khỏi vương thành.
Thẳng đến ba ngày sau, người khác mới ý thức được, Bạch Nhạc đã rời khỏi vương thành.
... ... ... ..
Một đường từ vương thành đi ra, Bạch Nhạc không có lập tức trở về Thanh Châu.
Thế cục Thanh Châu rất ổn định, mặc dù thân ở vương thành, nhưng Bạch Nhạc vẫn rành mạch từng chuyện.
Trên thực tế, hắn biểu hiện càng cường thế, cục diện Thanh Châu sẽ càng ổn định, cái này chính là đạo lý rất đơn giản.
Nguyên nhân thực sự khiến Bạch Nhạc rời khỏi vương thành nhanh như vậy, vẫn là Vân Mộng Chân.
Tuy Bạch Nhạc bày ra dáng vẻ cái gì cũng không để ý, nhưng trên thực tế, hắn vẫn luôn thông qua đủ mọi cách, tìm hiểu tin tức Đạo Lăng Thiên Tông.
Một tháng này, thế cục vương thành dần dần ổn định lại, thế nhưng tình cảnh tam đại Thiên Tông lại ngược lại, càng ngày càng nguy hiểm.
Chưởng giáo chân nhân tam đại Thiên Tông đồng thời vẫn lạc, cộng thêm chuyện khi trước, liền dẫn tới, bây giờ bên trong tam đại Thiên Tông, không có bất luận một vị cường giả Hóa Hư nào tồn tại.
Đặc biệt là Đạo Lăng Thiên Tông, thậm chí trước đó hộ tông đại trận đều đã tan vỡ trong trận chiến Đạo Lăng Sơn, không cách nào điều động lại.
Nếu như đến tình trạng này cao thủ Ma Đạo vẫn không có tâm tư gì, vậy thì không khỏi đánh giá quá thấp những cao thủ Ma Đạo này rồi.
Đúng như Diệp Huyền đại sư nói, đích thân hắn chung kết một cái thời đại.
Bây giờ, tam đại Thiên Tông chẳng những không cách nào mang đến áp chế nữa, thậm chí ngược lại, trở thành miếng thịt béo ai trông cũng thèm.
Dưới tình huống bình thường, tự nhiên Bạch Nhạc cũng không để bụng những chuyện này.
Thế nhưng, Bạch Nhạc cũng không thể không lo lắng Vân Mộng Chân.
Rất có thể bây giờ Vân Mộng Chân chính là hy vọng duy nhất chống đỡ Đạo Lăng Thiên Tông, một khi cao thủ Ma Đạo, tấn công Đạo Lăng Thiên Tông quy mô lớn, nhất định Vân Mộng Chân sẽ gặp nguy hiểm.