- Tu ma, cũng không phải xứng danh là ma, mà là nói thiên hạ biết, cái gì gọi là ma!
- Cầm kiếm, không phải là lấy kiếm tranh phong, mà là báo cho thế nhân biết, như thế nào là kiếm!
- Cái gì gọi là ma, như thế nào là kiếm...
Ngô Văn Uyên chậm rãi lặp lại sáu chữ này một chút, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhạc, lần nữa quan sát vị bằng hữu vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
- Ở đạo môn, ta là Bạch Nhạc, ở Ma Đạo, ta là truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần! Ta xuất thân đạo môn, rồi lại bước vào Ma Đạo... Đạo ma song tu, không chỉ mang đến thực lực cường đại, mà nhiều hơn là hai loại quan niệm xung đột và giao hòa.
Bạch Nhạc thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
- Đạo ma bất lưỡng lập, câu nói này đã nói mấy nghìn năm, cũng đã đến thời điểm sửa lại rồi.
- Ở thời đại trước đây, không ai có thể thay đổi chuyện này... Nhưng bây giờ, có thể thử một lần.
Nghe thế, trong mắt Ngô Văn Uyên không khỏi lộ ra một đạo tinh mang:
- Cho nên, để cho Đại Càn Vương Triều phục hưng, một lần nữa vấn đỉnh thiên hạ, chấp chưởng cửu châu, mới là lựa chọn tốt nhất!
- Đúng!
Bạch Nhạc gật đầu, bình tĩnh hồi đáp:
- Lúc còn nhỏ, ta không tiếp xúc tu hành, chỉ đọc thi thư! Có đôi khi ngẫm lại, nếu không có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, có lẽ ta sẽ là nhất giới bố y, một thư sinh đơn giản nhất.
Bạch Nhạc cười lớn, tiếp tục nói:
- Cho nên... Ta cần để cho ngươi hiểu, ta không có địch ý đối với ngươi, đối với Đại Càn Vương Triều! Bất kể ta cường đại như nào, Đại Càn Vương Triều cũng vẫn là Đại Càn Vương Triều thuộc về ngươi, thuộc về người trong thiên hạ!
Bỗng nhiên Ngô Văn Uyên đứng dậy, rốt cuộc giờ khắc này trong lòng mới sáng tỏ.
Ngô Văn Uyên hơi ôm quyền, cúi đầu về phía Bạch Nhạc:
- Trẫm, thay người trong thiên hạ, bái tạ Diệp Huyền đại sư, cũng bái tạ ngươi!
Từ khi Bạch Nhạc bước vào hoàng cung đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Ngô Văn Uyên xưng trẫm ở trước mặt Bạch Nhạc.
Một câu xưng hô đơn giản này cũng có nghĩa là, Ngô Văn Uyên đã mở ra khúc mắc, sẽ không khẩn trương nữa, mà chân chính tiếp thu thân phận hoàng đế này, đồng thời lấy cái thân phận này tới gặp Bạch Nhạc.
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra một nụ cười ôn hòa, cũng đứng dậy hạ thấp người hoàn lễ:
- Bạch Nhạc, bái kiến bệ hạ!
- Bạch Nhạc, lấy thân phận và thực lực hôm nay của ngươi, trẫm phong ngươi làm Vương, cũng không quá đáng! Không bằng, phong ngươi làm Thanh Châu Vương đi!
Ngô Văn Uyên nhìn Bạch Nhạc, lần nữa mở miệng nói.
- Không cần!
Bạch Nhạc lắc đầu, từ tốn nói:
- Ta nói rồi, ta không có dục vọng gì đối với quyền lực, đối với thanh danh! Đối ta mà nói, phong vương không có ý nghĩa thực tế gì! Ta cũng không muốn lại cuốn vào đấu tranh quyền lực bên trong vương thành... Huống chi, Thanh Vương cũng chưa chết!
- Có lẽ không bao lâu nữa, thế nhân sẽ lần nữa chứng kiến Bất Tử Thanh Vương xuất thế, hơn nữa, ta có dự cảm... Lần này Bất Tử Thanh Vương sẽ thật sự khôi phục thực lực đỉnh phong.
Bất Tử Thanh Vương còn chưa khôi phục đỉnh phong, là bởi vì hắn vẫn chưa từng bước vào Hóa Hư.
Trước đó, Diệp Huyền đại sư đã nói qua, Bất Tử Thanh Vương không dám tùy tiện đột phá, thế nhưng Bạch Nhạc lại có thể cảm nhận được, Bất Tử Thanh Vương càng tự tin hơn, càng cường đại hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Huyền đại sư.
Khi hắn đến đây lần nữa, chính là thời điểm Bất Tử Thanh Vương chân chính trở về.
- Ngươi muốn rời khỏi vương thành?
Thư Sinh nhận được tin tức vội vã chạy tới, thậm chí không kịp uống một miệng trà, đã trực tiếp mở miệng hỏi.
- Cuối cùng sẽ phải rời đi.
Bạch Nhạc thả ra cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thư Sinh, nhẹ giọng hồi đáp.
Từ khi gặp Ngô Văn Uyên trở về, Bạch Nhạc đã ngây người trong vương thành một tháng, trong vòng một tháng này, Bạch Nhạc đã tiến vào mật khố Đại Càn Vương Triều, hắn thơ ơ đối với đủ loại linh dược trân quý và bảo vật, ngược lại dồn toàn bộ tinh lực vào điển tịch hoàng gia loại này bí tàng.
Bây giờ trong tay Bạch Nhạc cầm chính là một bộ phận điển tịch có giá trị nhất hắn mang từ trong ra.
- Bạch Nhạc, chủ nhân giao phó toàn bộ Đại Càn Vương Triều cho ngươi, lúc này vừa mới qua một tháng, làm sao ngươi có thể mặc kệ nhanh như vậy.
Thư Sinh có chút kích động chất vấn.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Diệp Huyền đại sư giao phó cho ta thời đại mới, chứ không phải Đại Càn Vương Triều... Ngài cũng không khỏi quá xem thường Diệp Huyền đại sư đi.
“...”
Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Thư Sinh, lúc này mới tiếp tục nói:
- Đại Càn Vương Triều không cần ta, ta cũng không thích hợp ở lại trong vương thành... Ta có việc ta cần làm, chứ không phải một mực ở đây dưỡng lão.
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Bạch Nhạc không khỏi lộ ra một nụ cười rực rỡ.
- Hơn nữa, ngài cũng nhìn thấy rồi, một tháng nay... Có ta hay không có ta, cũng không có gì khác biệt.
Đây không phải là miễn cưỡng hay sao.
Trên thực tế, một tháng nay, Bạch Nhạc trừ mỗi ngày lật xem những điển tịch này ra, xác thực cũng không có làm chuyện gì.