Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Mục tiêu mỗi người theo đuổi, cũng không giống nhau!
- Đồ vật quan trọng nhất trong mắt ngươi, ở trong mắt người khác, có thể... lại không đáng một đồng!
Bạch Nhạc cười tự giễu, nhẹ giọng nói:
- Vân Mộng Chân nói, tuyệt tình vì tiên! Nếu thật sự yêu cầu tuyệt tình tuyệt tính, mới có thể thành tiên, mới có thể siêu thoát... Vậy cần gì phải thành tiên!
- Ngươi xem, sự tình giống nhau, đạo lý giống nhau... Người khác nhau, lựa chọn cũng không giống nhau!
Trong mắt Ngô Văn Uyên lộ ra dáng vẻ suy tư, lúc này mới mơ hồ hiểu được ý tứ Bạch Nhạc:
- Cho nên, ngươi muốn nói, ngươi và ta không có xung đột?
- Chưa chắc không có xung đột, nhưng ít ra... Thứ ta muốn, với ngươi muốn cũng không giống nhau!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta không có bất kỳ dục vọng nào đối với quyền lực!
- Mỗi người cũng không giống nhau! Thế nhưng vẫn có thể có cùng một loại mộng tưởng.
- Giống như tiên hoàng, hắn căn bản không biết Diệp Huyền đại sư muốn cái gì! Cho nên, hắn chỉ cố chấp chứng kiến Diệp Huyền đại sư trong mắt hắn.
- Ta tới, chính là không muốn ngươi lại giẫm lên vết xe đổ này.
- Ta tới nói cho ngươi, Diệp Huyền đại sư muốn cái gì, mà ta... lại muốn cái gì!
Giao lưu và khai thông, nghe dường như đơn giản, nhưng trên thực tế, lại là sự tình khó khăn nhất trên đời này.
Dù sao trước đó Bạch Nhạc và Ngô Văn Uyên cũng có giao tình, tương đối mà nói, tự nhiên thuộc về một cái quan hệ dễ dàng khai thông.
Bằng không, nếu như đổi thành một hoàng tử khác không quen thuộc ngồi ở vị trí hoàng đế này, chỉ sợ cũng không có cách nào giao lưu.
Giống như trước đó đã nói, thẳng thắn thành khẩn và đạt được tín nhiệm, mới là điều kiện tiên quyết để ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Trên thực tế, đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đây, Bạch Nhạc không chút do dự lựa chọn giết chết Tam hoàng tử, trợ giúp Ngô Văn Uyên leo lên ngôi vị hoàng đế.
Đúng như Bạch Nhạc nói, nếu như trước đây Diệp Huyền đại sư có thể có càng nhiều giao lưu với hoàng đế, người Diệp gia, có thể đã có kết quả khác.
Nhưng tiếc là, dưới đủ loại nhân tố, quyết định của Diệp Huyền đại sư không có khả năng có khai thông với người khác.
Nhưng bây giờ, Bạch Nhạc lại có điều kiện này.
Lúc này, đối mặt với Ngô Văn Uyên, Bạch Nhạc cũng không có giấu giếm gì, nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây ở trong hoàng cung, cùng với nguyên nhân Diệp Huyền đại sư không tiếc hi sinh tính mệnh, cũng muốn giết chết chưởng giáo tam đại Thiên Tông.
Mặc dù bản thân Ngô Văn Uyên đoán được một bộ phận chuyện này, nhưng khi chân chính nghe được Bạch Nhạc nói ra tất cả, loại chấn động và trùng kích kia vẫn khiến cho hắn có một loại cảm giác áp bách hít thở không thông.
- Cho nên... Ngươi nói, mục đích chân chính của Diệp Huyền đại sư là muốn để cho Đại Càn Vương Triều phục hưng, kết thúc thời đại Đạo Lăng thiên hạ?
Ngô Văn Uyên có chút khô khốc hỏi.
- Vâng!
Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng đáp:
- Mặc cho dù tâm huyết cả đời của Diệp Huyền đại sư là chống đỡ Đại Càn Vương Triều đi về phía trước, nhưng trên thực tế ta vẫn cho rằng đổi thành một câu trả lời hợp lý hơn là!
- Lòng mang thiên hạ!
Bạch Nhạc nhìn Ngô Văn Uyên, nghiêm túc giải thích.
- Thứ Diệp Huyền đại sư muốn chính là một cái thịnh thế chân chính, bất kể đối với người trong phàm tục hay là người tu hành mà nói, đều tốt đẹp hơn!
- Không có ranh giới đạo ma, không có chính tà phân tranh, chỉ có thiện ác đúng sai.
- Đại Càn Vương Triều, chính là phương tiện để ngài ấy thực hiện loại lý tưởng này! Cho nên ngài ấy không để bụng là Đại Càn Vương Triều hay là Đại Chu Vương Triều, không quan tâm người ngồi trên ngai vàng rốt cuộc là ai.
Lúc này Bạch Nhạc có vẻ hơi hào hiệp, cũng không thèm để ý tâm tình vị hoàng đế Ngô Văn Uyên này.
- So với chuyện này, ngay cả việc kéo dài huyết mạch, cũng bị hắn hờ hững bỏ qua, cho nên tại thời điểm cần thiết, cho dù hi sinh Diệp gia, để cho Diệp gia triệt để huỷ diệt, hắn cũng sẽ không tiếc.
Nghe thế, Ngô Văn Uyên cũng không khỏi trầm mặc xuống.
Từ góc độ tiên hoàng mà nói, tự nhiên Diệp Huyền đại sư là đại nghịch bất đạo, ỷ vào thực lực cường đại, phương thức lãnh khốc, đạp lên tất cả, hủy diệt tất cả!
Thế nhưng, nếu nhìn từ góc độ càng cao mà nói, lại không thể không thừa nhận Diệp Huyền đại sư cao thượng.
Ở trong lòng hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng là có thể hi sinh, chớ đừng nói chi là người khác, vì lý tưởng trong lòng, vì thiên hạ, dốc hết tâm huyết cả đời.
Chuyện này rất phức tạp, nhưng lại làm cho người ta khó tránh khỏi có chút thổn thức!
- Cho nên... Ngươi muốn cái gì?
Ngô Văn Uyên ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa.
Tương đối mà nói, so với Diệp Huyền đại sư, hiển nhiên Ngô Văn Uyên càng quen thuộc Bạch Nhạc hơn, nhưng chính vì như vậy, hắn mới rõ ràng hơn, Bạch Nhạc và Diệp Huyền đại sư không phải cùng một loại người, tự nhiên thứ muốn theo đuổi, cũng sẽ không hoàn toàn tương đồng.
Bạch Nhạc hơi trầm mặc một chút, lập tức mở miệng nói:
- Trước đó ta từng ở trên Đạo Lăng Sơn nói qua hai câu, có thể, Diệp Huyền đại sư cũng vì hai câu này, mới lựa chọn ta, coi như là người thừa kế của hắn, thay hắn thực hiện, lý tưởng hắn chưa kịp thực hiện.
Bạch Nhạc dừng một cái, tiếp tục nói.