Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1473 - Chương 1473: Muốn Là Cái Gì

Chương 1473: Muốn Là Cái Gì Chương 1473: Muốn Là Cái Gì

Nhưng không thể nghi ngờ, tại một khắc bị giết này, hắn chính là hoàng đế Đại Càn Vương Triều!

- Bệ hạ, Bạch Nhạc xin gặp!

Ngay tại thời điểm Ngô Văn Uyên có chút xuất thần, người hầu nhẹ giọng mở miệng nói.

Nghe thấy người hầu nói vậy, lúc này Ngô Văn Uyên mới tỉnh táo lại, vô ý thức đứng dậy, có vẻ hơi khẩn trương:

- Mời, mau mời vào.

Một lát sau, Bạch Nhạc bước vào trong đại điện.

- Bạch Nhạc, bái kiến bệ hạ!

Bạch Nhạc khẽ khom người, đơn giản hành lễ nói.

Bạch Nhạc cũng không lên mặt nạt người như trong tưởng tượng, mà vẫn là Bạch Nhạc trước đây, thê nhưng Ngô Văn Uyên vẫn khó tránh khỏi có chút hoảng hốt:

- Không cần đa lễ, ngồi đi, mau ngồi đi!

- Người đâu, mau mang trà lên!

Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Ngô Văn Uyên, ngồi xuống ghế người đầu đưa lên, chờ đợi dâng trà, sau khi người hầu lui xuống, lúc này Bạch Nhạc mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Dường như bệ hạ có chút khẩn trương.

- Ta không khẩn trương... Không khẩn trương!

Ngô Văn Uyên cười gượng một chút, bối rối hồi đáp.

Dường như Ngô Văn Uyên cũng cảm nhận được loại hoảng loạn này, cười khổ một tiếng, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Bạch Nhạc... Nói thật, ta thật sự có chút khẩn trương! Không, là có chút sợ ngươi... Ngươi biết không, mấy ngày nay, cảnh tượng ngươi chém giết Tam hoàng huynh, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ta, không xóa đi được.

Có mấy lời, nói ra, ngược lại sẽ không căng thẳng nữa.

Thấy Ngô Văn Uyên nói thẳng ra như vậy, rốt cuộc trên mặt Bạch Nhạc cũng lộ ra một nụ cười rực rỡ.

- Ta biết, cho nên ta tới.

Trong mắt Ngô Văn Uyên lộ ra vẻ phức tạp, có chút cụt hứng nói:

- Bạch Nhạc, nói thật, có đôi khi ta thật không biết, ta cần phải cảm tạ ngươi, hay là hận ngươi!

- Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng.

Bạch Nhạc nhún vai, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng là tu hành giả, như vậy, ngươi nên sớm nhìn thấu bản chất thế giới này!

- Không quan trọng quy tắc, không quan trọng đúng sai... Chỉ có thực lực, mới là vĩnh hằng!

Nói đến đây, chính Bạch Nhạc cũng không khỏi lộ ra vẻ tự giễu:

- Ngươi biết không? Thời điểm ban đầu ở Linh Tê Kiếm Tông, ta vĩnh viễn không nghĩ ra mình sẽ có một ngày như vậy, không nghĩ tới, ta sẽ trở thành truyền nhân Ma Quân... Trở thành một ma tu!

Nhắc tới sự tình Linh Tê Kiếm Tông, Ngô Văn Uyên cũng thả lỏng đi rất nhiều, khẽ cười nói:

- Thế sự khó liệu, ai có thể nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, ngươi có thể từ một tên tiểu tạp dịch bừa bãi vô danh, biến thành truyền nhân Ma Quân, phủ chủ Thanh Châu danh chấn thiên hạ.

- Đúng vậy, thế sự khó liệu... Tương lai sẽ như thế nào, ai biết được?

Bạch Nhạc thở dài một tiếng, lần nữa mở miệng nói:

- Ta biết, ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn hỏi cái gì, hỏi đi!

Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Ngô Văn Uyên hơi trầm mặc một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ta muốn biết, nếu có một ngày lập trường giữa ta và ngươi trái ngược, ngươi có rút kiếm với ta hay không?

Bạch Nhạc vốn tưởng rằng, Ngô Văn Uyên sẽ hỏi đêm hôm ấy trong hoàng cung, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng Ngô Văn Uyên sẽ nói ra một câu nói như vậy.

Dường như nghĩ đến cái gì, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một nụ cười, lắc đầu, lúc này mới bình tĩnh hồi đáp nói.

- Sẽ!

Sẽ!

Chỉ một chữ này, lại giống như khiến cho nhiệt độ trong đại điện đều hạ xuống rất nhiều.

Ngô Văn Uyên cũng cứng đờ tại chỗ, chỉ là, sau khi yên lặng hồi lâu, hắn lại thở ra một hơi dài.

- Hiện tại, ta cảm thấy... Chúng ta thật sự có thể hảo hảo nói chuyện một chút.

Theo lô gíc mà nói, Bạch Nhạc trả lời lãnh khốc như vậy, hắn cần phải phẫn nộ mới đúng.

Nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn không phải như thế.

Bởi vì câu trả lời này, khiến cho Ngô Văn Uyên có thể rõ ràng ý thức được, Bạch Nhạc không có lừa dối hắn.

Có thể bình đẳng, chân thành nói chuyện, mới là cơ sở để hai người có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Bằng không, bất kể hắn hỏi cái gì, cũng không có ý nghĩa.

Giống như vấn đề hắn hỏi Bạch Nhạc, nếu như đổi chỗ, lập trường trái ngược, mà hắn có năng lực giết chết Bạch Nhạc, chỉ sợ hắn cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào.

Dường như chuyện này rất tàn khốc, nhưng đây mới là hiện thực.

- Cho nên... Đêm hôm ấy, tất cả mọi người đều do Diệp Huyền đại sư giết sao?

Ngô Văn Uyên nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng hỏi.

- Đúng!

Bạch Nhạc gật đầu, nhẹ giọng đáp:

- Bao gồm cả tiên hoàng!

“...”

Nghe được câu nói này, Ngô Văn Uyên lần nữa trầm mặc xuống.

Mặc dù trong lòng hắn đã sớm có suy đoán này, nhưng khi Bạch Nhạc chân chính nói ra, lại vẫn khiến cho hắn cảm thụ được một loại cảm giác giống như núi đè nặng!

Hóa ra, cái gọi là hoàng đế bệ hạ, thật sự chẳng đáng gì.

- Bây giờ nghĩ lại, thật sự là nực cười... Vì vị trí này, ta dốc hết tâm huyết một đời, nhưng cuối cùng đạt được một cái hiện thực tàn khốc như vậy.

Ngô Văn Uyên cười khổ một tiếng, có chút thống khổ nói.

- Vậy phải xem ngươi nghĩ như thế nào!

Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Đối với Diệp Huyền đại sư mà nói, ngài ấy chưa từng nghĩ tới muốn giết tiên hoàng, càng không nghĩ tới thay đổi triều đại... Nếu như không phải tiên hoàng nổi lên sát khí với ngài ấy trước, hơn nữa, đẩy cục diện này tới một cái cấp độ không thể vãn hồi, có thể bây giờ đã là kết quả khác.

Bình Luận (0)
Comment