- Cẩn thận Hắc Ám Thiên, sợ rằng sau trận chiến hôm nay, đã có người Hắc Ám Thiên hoài nghi ngươi.
Bạch Nhạc nheo mắt lại, nhàn nhạt phân phó một câu, cũng không có ý tứ nhiều lời cùng Chung Ly, trực tiếp nhấc Lưu Thủy lên bay ra ngoài hắc vụ.
Từ trước đó, Bạch Nhạc cũng đã đoán được kết quả trận chiến này.
Chỉ là, bây giờ Lưu Thủy đối với hắn mà nói còn hữu dụng, không thể bị Chung Ly giết chết, nên mới thuận thế cứu Lưu Thủy.
Từ trong hắc vụ bay ra ngoài, Bạch Nhạc cũng cố ý giả bộ chật vật, cấp tốc bay về!
- Giết!
Chung Ly bước ra từ trong hắc vụ, trong mắt lộ ra một tia huyết sắc, lạnh lùng mở miệng nói.
Mắt thấy hắc vụ tiêu thất, mấy người vây công Chung Ly hầu như đều bị giết, người bên Hắc Ám Thiên nhất thời tinh thần đại chấn, đồng loạt xung phong liều chết về phía đám người Bạch Nhạc!
Tan tác!
Từ khi hùng hổ vây công trước đó cho tới lúc tan tác, cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Tóc gáy toàn thân Bách Sự Thông đều muốn nổ tung.
Mặc dù hắn không nhìn thấy trong hắc vụ xảy ra cái gì, nhưng cũng có thể đoán được vài phần.
Lại nghĩ tới lời nói trước khi tới của Bạch Nhạc, bây giờ càng trốn nhanh hơn so với con thỏ.
Hiện tại ngẫm lại đều có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải Bạch Nhạc nhắc nhở, nói không chừng hắn vì biểu hiện mình, cũng sẽ đi vây công Chung Ly, vậy coi như sinh tử khó liệu.
Còn may, ôm bắp đùi Bạch Nhạc, cũng đã sớm đoán được kết quả, mới khiến hắn luôn nắm quyền chủ động, không có chân chính gặp phải nguy hiểm gì.
Mặc dù thực lực không được tốt lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy, bản lĩnh chạy trốn của Bách Sự Thông không nhỏ, bây giờ càng theo sát Bạch Nhạc, nhanh như chớp đã chạy ra ngoài.
Còn lần này tới phản kích Hắc Ám Thiên, chết bao nhiêu người, hắn đã không để ý từ lâu.
Thảm bại!
Thậm chí Chung Ly còn mang theo người một đường đuổi giết đến Đãng Mang Nhai, thẳng đến khi người Mang Sơn phát hiện ra, phái nhân thủ tới trợ giúp, lúc này mới thôi.
Đội ngũ gần hai trăm người trước đó, cuối cùng trốn về, chỉ còn lại không tới năm mươi người.
Thần hồn Lưu Thủy bị hao tổn hôn mê, bốn tên thân tín Tinh Cung Cảnh đều vẫn lạc, nói cách khác, trận chiến này đã phá huỷ hết thế lực Lưu Thủy vất vả bồi dưỡng nhiều năm qua.
Thảm bại nghiêm trọng như vậy, lập tức khiến cả Mang Sơn đều loạn lên, có người thông minh, trực tiếp truyền tin tức về Mang Sơn.
Lưu Thủy nghỉ ngơi nửa ngày thời gian, mới khoan thai tỉnh dậy.
Qua thuộc hạ biết được tình huống bên kia, trên mặt Lưu Thủy lộ vẻ sầu thảm, nghĩ đến những huynh đệ chết thảm, trong lòng không khỏi bi thương, khóc rống không thôi.
Bạch Nhạc nghe tin chạy tới, Bách Sự Thông đi theo phía sau, cho tới giờ khắc này lòng vẫn còn sợ hãi.
- Nghiêm huynh đệ!
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Lưu Thủy nhất thời giùng giằng đứng dậy, khom người cúi đầu về phía Bạch Nhạc:
- Ân cứu mạng, không thể báo đáp, xin nhận của ta một bái!
- Lưu huynh xin đứng lên!
Bạch Nhạc tự tay đỡ lấy Lưu Thủy, lắc đầu nói:
- Xin lỗi, năng lực hữu hạn, chỉ có thể miễn cưỡng mang ngươi ra... Khí tức trên người Chung Ly rất quỷ dị, tuyệt đối không phải Tinh Cung Cảnh bình thường.
- Ta biết!
Lưu Thủy khẽ cắn môi, trầm giọng nói:
- Việc này ta sẽ hồi bẩm lão tổ, nhất định sẽ tra rõ ràng! Đại ân của Nghiêm huynh, có lẽ về sau lại báo!
Sau khi tỉnh táo lại, Lưu Thủy cũng biết cái gì mới là quan trọng nhất, lúc này trong đầu đã có ý niệm trở về xin lão tổ giúp đỡ.
Trên thực tế, Lưu Thủy là đệ tử của một vị lão tổ Tinh Hải Mang Sơn, vị lão tổ Tinh Hải kia tên là Y Xuyên, ở Mang Sơn vốn là một vị cường giả có nội tình sâu đậm, tu vi Tinh Hải đỉnh phong, cực kỳ mạnh mẽ.
Gần như ngay tại thời điểm Bạch Nhạc và Lưu Thủy nói chuyện, hắn chợt cảm thụ được trong giới chỉ truyền đến một hồi tín hiệu.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi động, lúc này liền hiểu ra.
Trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Bạch Nhạc nói chuyện phiếm vài câu với Lưu Thủy, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
Tự nhiên Lưu Thủy cũng không để ý tới Bạch Nhạc, thay quần áo xong, liền đi thẳng đến chỗ Y Xuyên lão tổ.
Bạch Nhạc trở lại trong động phủ, thuận tay bố trí một cái cấm chế đơn giản, lúc này mới lấy giới chỉ của Chung Bất Nhị ra.
Sau khi giết chết Chung Bất Nhị, Bạch Nhạc cũng chỉ tùy ý liếc một cái, không có cẩn thận kiểm tra.
Bây giờ mở giới chỉ ra, lúc này mới phát hiện, bên trong có một viên hắc sắc cốt phù.
Bạch Nhạc lật bàn tay một cái, nắm hắc sắc cốt phù vào trong tay, lúc này liền cảm thụ được một đoạn tin tức đối phương truyền đến.
Tin tức vô cùng đơn giản, chính là hẹn canh ba tối nay, gặp nhau tại Táng Hồn Cốc.
Bạch Nhạc thoáng suy tư một chút, cũng có thể đoán được, cái gọi là Táng Hồn Cốc, chính là chỗ sơn cốc trước đó Chung Bất Nhị luyện thi.
Bạch Nhạc thu cốt phù lại, quan sát đồ vật trong giới chỉ Chung Bất Nhị lần nữa.
Trừ linh thạch và một chút đan dược, linh dược đơn giản ra, thứ nhiều nhất trong giới chỉ chính là Tử Linh Cô.
Có chút tiếc nuối duy nhất chính là Bạch Nhạc không thể phát hiện bất luận phương pháp tu hành gì trong giới chỉ, bất kể là công pháp Chung Bất Nhị tu hành, hay là thủ đoạn luyện chế, đều không để lại chút ghi chép nào.