Trong nháy mắt, Lưu Thủy liền giật mình một cái, đàng hoàng lui về.
- Ngươi muốn làm gì?
Y Xuyên lão tổ lạnh lùng nhìn Lưu Thủy, trầm giọng hỏi.
- Đệ tử, muốn bắt Bách Sự Thông lại, hỏi một chút!
Lưu Thủy cúi đầu, thành thật trả lời.
- Nếu như hắn không chịu nói thì sao?
Y Xuyên lão tổ hỏi lần nữa.
- Không phải do hắn quyết!
Nhắc tới chuyện này, Lưu Thủy có chút tức giận:
- Hắn đi cùng tên họ Nghiêm kia, không thể không biết mánh khóe của hắn, chỉ cần nghiêm hình tra tấn, nhất định có thể ép hỏi ra thân phận đối phương.
- Ngu xuẩn!
Trong mắt Y Xuyên lão tổ lộ ra vẻ thất vọng, lạnh giọng nói:
- Ta thấy nhiều năm như vậy, đầu óc ngươi vẫn ở trên thân chó, đầu óc như vậy, sớm trở về bế quan tu hành cho ta, đừng đi ra gây chuyện thị phi nữa!
Những lời này nói quá nặng, lập tức khiến cho cả người Lưu Thủy như rơi vào hầm băng, trực tiếp quỳ xuống.
- Đệ tử biết sai rồi, xin sư tôn thứ tội!
- Biết sai?
Y Xuyên lão tổ lạnh lùng nhìn Lưu Thủy, thản nhiên nói:
- Sai ở chỗ nào?
“...”
Lời này vừa ra, nhất thời khiến cho Lưu Thủy trố mắt đứng nhìn, nửa ngày nói không ra lời.
Hắn có thể cảm nhận được Y Xuyên lão tổ thật sự tức giận, thế nhưng muốn nói hắn sai ở đâu, hắn vẫn không rõ.
- Ngu xuẩn!
Y Xuyên lão tổ lại mắng một câu, lúc này mới giải thích:
- Đối phương lặng yên không một tiếng động rời khỏi, chính là không muốn bị người phát hiện hắn rời khỏi, chuyện này liền có nghĩa, hắn không nghĩ tới thân phận của hắn sẽ bại lộ, không bao lâu nữa nhất định hắn sẽ trở về.
- Loại thời điểm này, ngươi bắt bạn hắn, trừ rút dây động rừng ra còn có ý nghĩa gì?
Y Xuyên lão tổ nhìn Lưu Thủy, tiếp tục nói:
- Còn nữa, làm sao ngươi dám khẳng định, tên Bách Sự Thông kia nhất định biết rõ thân phận hắn, làm sao dám khẳng định, hắn sẽ quan tâm sinh tử một tiểu nhân vật như thế?
“...”
Những lời này, nhất thời để cho Lưu Thủy chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Chỉ là chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.
Y Xuyên lão tổ tiếp tục nói:
- Bất kể đối phương có cấu kết cùng Hắc Ám Thiên, hay là có mưu đồ khác, dám nhúng tay vào, liền nhất định tồn tại bối cảnh cực lớn... Ngươi đã cân nhắc qua nếu thật sự làm hắn tức giận, ngươi có thể gánh chịu hậu quả này hay không?
- Đệ tử biết sai rồi!
Lưu Thủy cúi đầu nhận sai lần nữa, chỉ là lần này thật sự tâm phục.
- Đứng lên đi!
Y Xuyên lão tổ chậm rãi xoay người, trực tiếp rời đi.
Mặc dù giáo huấn Lưu Thủy một phen, nhưng trên thực tế, Y Xuyên cực kỳ bảo vệ tên đệ tử này, cũng không có ý tứ thật sự muốn trách phạt, thậm chí còn ngược lại, hiện tại hắn vẫn chưa lựa chọn rời đi, mà tọa trấn ở Đãng Mang Nhai, cũng là vì thu thập tàn cục cho vị đệ tử này.
... ... ... ..
Trăng đen gió lạnh đêm giết người!
Bạch Nhạc mặc một thân hắc bào, trong nháy mắt bước vào Táng Hồn Cốc, liền cảm thụ được một cỗ uy áp nhàn nhạt.
Mặc dù không nhìn thấy ai, nhưng Bạch Nhạc biết người Hắc Ám Thiên đến, nhất định là cường giả Tinh Hải đỉnh phong.
Ngón tay Bạch Nhạc nhẹ nhàng sờ giới chỉ, đứng từ xa mở miệng nói:
- Bái kiến đại nhân!
- Hừ!
Không trung chợt vang lên một tiếng hừ lạnh, một khắc sau, một người trung niên chậm rãi hiện thân.
- Chung Bất Nhị, ngươi thật lớn mật!
- Không biết đại nhân chỉ cái gì?
Bạch Nhạc không thay đổi chút nào, bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Còn dám giả vờ ngốc với ta, Chung Bất Nhị, ngươi chán sống sao? !
Sát khí trong mắt trung niên tăng vọt, lạnh lùng mở miệng nói.
- Đại nhân nói quá lời.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, tiếp tục nói:
- Sinh tử của ta do Tử Linh Thần nắm, chứ không nằm trong lòng bàn tay đại nhân.
- Đồ hỗn trướng!
Trung niên bị một câu này của Bạch Nhạc làm cho tức xanh mặt, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ai cho ngươi lá gan, tự ý luyện hóa bản mệnh Ma Thi, hơn nữa còn lấy tính mệnh đệ tử bổn tông làm tài liệu luyện chế?
- Lời này của đại nhân không khỏi quá gượng ép đi.
Bạch Nhạc không chút phật lòng, đối chọi gay gắt:
- Chẳng lẽ đại nhân không có bản mệnh Ma Thi hay sao?
Không thể không nói, một câu này của Bạch Nhạc có chút đánh cược.
Hắn thậm chí không biết thân phận đối phương, càng không biết đối phương có luyện hóa bản mệnh Ma Thi hay không.
Hắn chính là đang đánh cuộc, cường giả Tinh Hải đỉnh phong của Hắc Ám Thiên, không có khả năng không có bản mệnh Ma Thi.
- Chung Bất Nhị, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Trong mắt trung niên lộ ra một tia giận dữ, lớn tiếng chất vấn.
- Dưới Tử Linh Thần, mọi người đều bình đẳng.
Bạch Nhạc bước ra một bước, trên người cũng lộ ra một đạo khí tức kinh khủng, ngạo nghễ mở miệng nói.
“...”
Là người Hắc Ám Thiên thì không thể nào phản bác câu nói này.
Có thể thực lực càng mạnh, sự kính sợ đối với Tử Linh Thần sẽ càng thấp, nhưng hết lần này tới lần khác, thời điểm Bạch Nhạc nói ra những lời này, mặc dù biết rõ hắn đang cố ý nói mò, nhưng cũng không thể nào phản bác.
Quan trọng nhất là, lúc này hắn từ trên người Bạch Nhạc cảm thụ được một loại tự tin cực kỳ mạnh mẽ.
Tự tin là vì thực lực!