- Bản mệnh ma thi xưa nay không bịa đặt! Mỗi ma thi đều là sinh mệnh của một tu hành giả! Bản mệnh ma thi có thực lực càng mạnh, tu hành giả đã bị giết càng mạnh hơn! Bản thân Hắc Ám Thiên không có nhiều thi thể có thể sử dụng... nhưng một khi bạo phát đại chiến, mỗi tu hành giả tử trận, cho dù chính hay ma đều sẽ trở thành nguyên liệu cho bọn chúng luyện chế ma thi!
- Nếu quả thật tới cuối, trong trận giết chóc không ngừng đó, bọn chúng có thể luyện chế ra ma thi có thực lực mạnh hơn... ai dám khẳng định Hắc Ám Thiên sẽ không đột nhiên trở mặt?
- Cái giá quá lớn đó, các ngươi gánh vác được không?
Gánh vác sao?
Giả sử những gì Bạch Nhạc nói đều là thật, đừng nói tới một mình Y Xuyên lão tổ, cho dù lấy hết người của Mang Sơn, tính cả Đạp Thiên Ma Quân nữa, căn bản cũng không gánh nổi.
Vấn đề ở đó.
- Chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi, không có chứng cứ, dựa vào cái gì ta tin ngươi được, dựa vào cái gì thuyết phục người khác tin ngươi? Chỉ bằng chuyện ngay cả tên tuổi ngươi cũng không dám nói hay sao?
Trong lòng tuy chấn động, nhưng trên mặt Y Xuyên lão tổ vẫn chưa thể hiện gì, còn cười lạnh hỏi ngược lại.
Hơi nheo mắt, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Y Xuyên lão tổ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.
Khóe miệng tỏ ra trào phúng, Bạch Nhạc lạnh nhạt nói:
- Là ngươi muốn tới gặp ta, không phải do ta xin gặp ngươi.
Dừng một chút, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Các ngươi sống hay chết, liên quan gì tới ta!
...
Một câu nói này vượt tưởng tượng của Y Xuyên lão tổ, nhất thời không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ngẫm lại cũng không có cớ gì phản bác được.
Từ ban đầu là do ông ta tự mình chạy tới, hơn nữa tối hôm qua còn uổng công vô ích, chứng tỏ đối phương căn bản không muốn gặp ông ta.
Hôm nay nói vài lời, về ý nghĩa cũng đều là do ông ta dẫn tới.
Căn bản không cho Y Xuyên lão tổ cơ hội tiếp lời, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Ta chỉ tạm thời mượn Đãng Nhai để đặt chân thôi, nếu như không muốn ta ở đây, mỗ gia sẽ tự rời đi, còn như chuyện khác... các ngươi muốn xử lý như thế nào đều là chuyện của các ngươi, không liên quan gì tới ta.
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc nhất thời xoay người rời đi.
Dứt khoát, không dông dài.
Chờ khi Y Xuyên lão tổ và Lưu Thủy phản ứng lại, Bạch Nhạc đã rời đi rồi.
Qua nhiều năm như vậy, Y Xuyên lão tổ cũng chưa từng có lúc nào lúng túng như thế.
Vốn chỉ muốn nắn bóp chút, nhưng ai ngờ chỉ trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi hoàn toàn, đối phương ra đi dứt khoát làm ông ta há hốc mồm.
Bây giờ nên xử lý như thế nào?
Đương nhiên, đã tới mức này, ông ta không thể đuổi đối phương đi được. Cho dù như thế nào, một vị cường giả Tinh Hải Cảnh, hơn nữa còn có khả năng là cao thủ của Đại Càn Vương Triều, không tiện đắc tội được.
Để đối phương ở lại đây mới có thể nghĩ cách tra xét thân phận của đối phương.
Còn như chuyện của Hắc Ám Thiên... cho dù ông ta ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng ông ta biết rõ hơn ai hết, chuyện đối phương vừa suy đoán thật sự có thể phát sinh, hơn nữa tỷ lệ tuyệt đối không nhỏ.
- Sư tôn...
lặng trong chốc lát, vẫn là Lưu Thủy mở miệng phá tan sự yên tĩnh.
Khoát khoát tay, sắc mặt của Y Xuyên lão tổ hơi khó coi, trầm giọng nói:
- Trước tiên ngươi cứ lui đi, chuyện hôm nay không được nói cho ai hết, cũng không cần làm gì gây chú ý, cứ như trước là được... cho dù hắn muốn là gì đều chiều theo hắn.
- Vâng!
Trong lòng đột nhiên nảy lên, Lưu Thủy đã mơ hồ hiểu ý của Y Xuyên lão tổ, sau đó liền lui đi.
Chỉ là khi lần nữa ra ngoài nhìn về phía chỗ ở của Bạch Nhạc, trong lòng khó tránh cảm giác phức tạp không nói lên lời.
Vốn còn muốn xưng huynh gọi đệ với người ta, bây giờ mới phát hiện mình quả thực ngay cả cơ hội nói chuyện ngang hàng với người ta cũng không có.
...
- Nghiêm gia!
Bạch Nhạc vừa trở về, Bách Sự Thông liền lại gần.
Bách Sự Thông cũng có vẻ hơi căng thẳng, tin tức của gã vốn linh thông, mới đó mà đã biết chuyện Y Xuyên lão tổ tới.
Hơn nữa, quan trọng nhất là gã biết rõ thân phận của Bạch Nhạc.
Nếu như bại lộ, Bạch Nhạc muốn đi đương nhiên không khó, nhưng tên đồng bọn như gã thì sẽ gặp phiền toái lớn.
Liếc mắt nhìn Bách Sự Thông, Bạch Nhạc liền hiểu tâm tư của đối phương, cười khẽ:
- Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi sẽ không liên lụy tới ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như không muốn ở đây nữa thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Mặc dù Y Xuyên lão tổ còn chưa biết thân phận của hắn, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa chỉ cần ông ta không quá ngu thì sẽ không có suy nghĩ dùng Bách Sự Thông để uy hiếp mình. Không phải nói là Y Xuyên lão tổ nhân từ nương tay, chỉ là ai cũng không tin một tiểu nhân vật như thế có thể ảnh hưởng tới sức phán đoán của cường giả Tinh Hải Cảnh.
Bách Sự Thông cũng không ngốc, lập tức hiểu ý của Bạch Nhạc.
Chỉ là đối với gã, không nghĩ nhiều không được.
- Nghiêm gia, ngài nói gì vậy, Bách Sự Thông ta mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng cũng không phải hạng người nhát gan sợ phiền phức! Chỉ cần Nghiêm gia ngài không chê ta phiền, Bách Sự Thông nguyện luôn đi theo Nghiêm gia.
Vỗ ngực, Bách Sự Thông tỏ thái độ rõ ràng.