Lúc này, có bản mệnh ma thi phối hợp, thực lực chân chính của Dương Nhạc mới chính thức thể hiện.
Vốn là Tinh Hải gần bốn ngàn trượng, bây giờ có bản mệnh ma thi phối hợp chợt tăng tinh hải tới hơn bảy ngàn trượng.
Vì thế gần như gấp đôi tinh hải của Bạch Nhạc, đây mới là thực lực áp chế thực sự.
Hơn nữa, Dương Nhạc vẫn chưa dừng lại.
Có thể tu hành tới mức này, không ai không phải hạng người tâm chí kiên định, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nếu chuyện đó đã vô vọng, như vậy Dương Nhạc sẽ không chút kiềm chế, tâm tính dồn hết lên việc làm sao để giết được Bạch Nhạc.
- Vong Ưu lão tổ, ngươi và ta liên thủ giết hắn, đến lúc đó bảo vật trên người hắn, chúng ta chia đều, thế nào?
Một câu này của Dương Nhạc nhất thời làm Vong Ưu lão nhân mới rồi còn có chút do dự quan sát thấy động lòng.
Phải biết rằng, hôm nay lão đi theo Dương Nhạc chính là vì liên thủ vây giết đối phương, bức ép đối phương làm lộ thân phận thật mà thôi.
Nhưng không ngờ người giả trang Chung Bất Nhị lại là Bạch Nhạc.
Bây giờ nhìn thấy thực lực mà Dương Nhạc thể hiện, Vong Ưu lão nhân cũng không khỏi hứng thú.
- Nghe danh truyền nhân Ma Quân đã lâu, hôm nay lão phu cũng muốn lãnh giáo một chút!
Trong mắt lóe lên tia sáng khiếp người, Vong Ưu lão nhân liếm liếm môi, tiếp tục nói:
- Trước đó ta thấy Bạch phủ... ngay Thanh Châu đi, không biết Bạch phủ chơi có vui không!
Bạch phủ!
Trước đó Vong Ưu lão yêu nỗ lực lấy huyễn cảnh khống chế Bạch Nhạc đã nhìn thấy hai chữ Bạch phủ, lúc đó Vong Ưu lão yêu vẫn không rõ đó có ý gì.
Nhưng bây giờ sau khi biết thân phận của Bạch Nhạc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, lão đã hiểu.
Bạch phủ đó chính là nhà của Bạch Nhạc ở Thanh Châu!
Cho dù không biết quá rõ tình huống cụ thể của Bạch Nhạc, thế nhưng chỉ bằng hai chữ Bạch phủ cũng đã đủ để lão tạo ra uy hiếp.
Chỉ tiếc một câu nói này cũng trở thành câu nói lão hối hận nhất đời.
Nếu như trước đó vẻ mặt của Bạch Nhạc vẫn lạnh nhạt, thì sau khi Vong Ưu lão yêu nói ra câu này liền hoàn toàn biến thành sát khí lạnh lùng.
Lúc này Bạch Nhạc giống một thanh bảo kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, đủ để bất luận kẻ nào cũng phải cảm thấy lạnh lẽo.
Cho dù Vong Ưu lão ma khi đón nhận ánh mắt của Bạch Nhạc cũng không khỏi lạnh từ trong lòng.
- Tiểu Bạch!
Bàn tay chợt mở, trong tích tắc, một tiếng rồng gầm chợt vang lên.
Nháy mắt, Tiểu Bạch Long liền bay ra ngoài từ trong Thiên Cung.
Chân long!
Khi nhìn thấy Tiểu Bạch, Vong Ưu lão tổ liền thầm kêu không ổn.
Trước đó chỉ muốn phối hợp với Dương Nhạc để vây giết Bạch Nhạc, nhưng lại quên bên cạnh Bạch Nhạc vẫn luôn có một con bạch long khủng bố.
Đã vượt thiên kiếp hóa thành chân long, bản thân Tiểu Bạch Long đã đủ để chém giết cường giả Tinh Hải Cảnh.
Hơn nữa đối với người dựa vào huyễn thuật cùng công kích thần hồn để chiến đấu như Vong Ưu lão tổ, Tiểu Bạch Long chính là thiên địch.
Khứu giác linh mẫn cùng với phán đoán khí tức dễ dàng làm Tiểu Bạch Long có thể dễ dàng phát hiện ra ngụy trang của lão.
Tồn tại của Long uy khiến Tiểu Bạch Long miễn dịch với đa phần công kích thần hồn.
Vì thế, thủ đoạn mà Vong Ưu lão tổ am hiểu nhất hầu như đều bị khắc chế sạch, tình huống như thế, lão lấy gì để chiến đấu?
- Tiểu Bạch, giết lão!
Chỉ vào Vong Ưu lão tổ, Bạch Nhạc lạnh lùng nói đầy sát khí, một câu này cũng tuyên cáo ác mộng của Vong Ưu lão tổ bắt đầu.
Ngaoooo
Trong nháy mắt, Tiểu Bạch Long phóng ra, hung hăng nhào về phía Vong Ưu lão tổ.
Vẫn luôn ở trong Quảng Hàn Thiên Cung, bản thân Tiểu Bạch Long đã quá buồn bực, bây giờ lại cảm nhận được sự tức giận cùng sát khí của Bạch Nhạc thì đương nhiên càng không thể để yên, mở cái miệng lớn như bồn máu cắn về phía lão.
Ngay lúc đó, Chung Ly cũng lần nữa đuổi tới, hạ xuống bên cạnh Bạch Nhạc.
Mặc dù gã không phải bản mệnh ma thi của Bạch Nhạc, nhưng Chung Ly cũng biết rõ, cho tới giờ, lợi ích và tương lai của gã đã gắn kết chặt chẽ với Bạch Nhạc.
Hơn nữa, bản năng của bản mệnh ma thi cũng thúc đẩy gã lần nữa khiêu chiến ma thi của đối phương, thôn phệ sức mạnh để tiến hóa.
- Giết!
Trong mắt lóe lên sự lo lắng, lúc này Dương Nhạc cũng cảm nhận thấy áp lực cực lớn.
Gã không biết Vong Ưu lão tổ có thể chống đỡ được bao lâu dưới công kích của Tiểu Bạch Long. Giả sử Vong Ưu lão tổ chết, hoặc bỏ trốn, như vậy khi Tiểu Bạch Long quay lại công kích gã thì gã sẽ rơi vào vây công.
Gã sẽ không ký thác hy vọng lên Vong Ưu lão tổ. Như vậy biện pháp duy nhất chính là trong thời gian ngắn nhất đánh bại, thậm chí là giết chết Bạch Nhạc.
Hơn nữa, gã cũng có lòng tin này.
Bảy ngàn trượng Tinh Hải tràn ra, che hoàn toàn bầu trời của Táng Hồn Cốc, cho dù là ánh trăng hay ánh sao đều bị che lấp hoàn toàn, chỉ còn sự hắc ám giơ tay không nhìn rõ năm ngón.
Trong bóng tối này, công kích của Dương Nhạc lần nữa đánh tới.
Lực tử vong dày đặc chợt hóa thành sóng triều khủng bố ập tới, trong Tinh Hải, sức mạnh bản mệnh ma thi của gã cũng sẽ nhận được sự tăng trưởng gấp bội.
Đây cũng là ưu thế của gã!