Không trách được Chung Bất Nhị không hề có thời gian hoàn thủ mà đã bị chém giết, thậm chí phương pháp luyện thi cũng không thể thủ.
Đối mặt với vị truyền nhân Ma Quân này, loại rác rưởi Chung Bất Nhị kia chống đỡ được mới là lạ.
- Yến Bắc Thần, hiểu lầm rồi, đây là một hiểu lầm thôi, chúng ta nói chuyện với nhau chút đã!
Ngăn cản một kiếm của Bạch Nhạc, Dương Nhạc nhất thời vội vã giải thích.
Một trận đánh trên Đạo Lăng Sơn, Bạch Nhạc lấy Tinh Cung Cảnh đã có thể chém giết cường giả Tinh Hải Cảnh.
Sau đó bước vào Tinh Hải, lấy sức một mình áp đảo Thanh Châu, Duyện Châu, ép Tinh Hà lão tổ và Bắc Đẩu lão tổ không thể không nhượng bộ làm danh chấn thiên hạ.
Đến lúc này, cho dù những cường giả lâu không xuất thế cũng không thể không chú ý tới tin tức của Bạch Nhạc.
Sau đó, trận chiến ở Đại Càn Vương Triều, chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông cùng Diệp Huyền đại sư đồng thời vẫn lạc, nghe đồn Bạch Nhạc một kiếm giết tân hoàng, lập tân quân, uy năng thiên hạ.
Đến mức này, cho dù ai cũng không thể không thừa nhận, vô tri vô giác, vị truyền nhân Ma Quân – Bạch Nhạc này đã trở thành cường giả đứng đầu thế gian.
Cho dù Dương Nhạc có tự phụ như thế nào cũng hiểu, làm Hắc Ám Thiên có một cường địch như vậy tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn.
Không nói Bạch Nhạc như thế nào, một khi bị đại trưởng lão biết, gã tuyệt đối sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Còn như chuyện Bạch Nhạc cướp đoạt phương pháp luyện chế, luyện thành bản mệnh ma thi, giết chết Chung Bất Nhị cũng chỉ là việc nhỏ không đáng kể mà thôi.
Thực lực quyết định địa vị!
Lấy thân phận hiện giờ của Bạch Nhạc, một khi lộ diện chắc chắn có tác dụng hết sức quan trọng, đáng để bất kỳ kẻ nào, bất kỳ thế lực nào coi trọng.
Nếu sớm biết thân phận của Bạch Nhạc, gã căn bản là không đến tra xét, càng không tự ý tìm Vong Ưu lão nhân cùng tới đối phó với đối phương.
Tới mức này, trong đầu Dương Nhạc, suy nghĩ đầu tiên hiện lên chính là nghị hòa.
Nếu như có thể hóa giải ca qua, thậm chí nghĩ cách lôi kéo Bạch Nhạc trở thành minh hữu của Hắc Ám Thiên, chuyện này đã đủ giúp gã lập đại công.
Chỉ tiếc, Dương Nhạc muốn hóa giải ân oán, nhưng Bạch Nhạc hiển nhiên là không có hứng thú bắt tay giảng hòa với gã.
Trong nháy mắt bại lộ thân phận, Bạch Nhạc đã có sát khí, căn bản không cho Dương Nhạc thêm bất cứ cơ hội nào.
- Hiểu lầm?
Trong mắt lóe lên vẻ đạm mạc, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Vậy thì xuống đất rồi nói tiếp!
Trong một hơi, Bạch Nhạc cũng huy động Tinh Hải!
Cực Lạc lão tổ không phải Chung Bất Nhị, cho dù Bạch Nhạc có khinh thường đối phương như thế nào, không thừa nhận cũng không được, thực lực của đối phương tuyệt đối đã đạt đỉnh trong Tinh Hải Cảnh.
Trong tích tắc, Tinh Hải sôi trào!
Kiếm khí biến thành biển cao ba nghìn trượng.
Lúc này Bạch Nhạc mới chính thức thể hiện hoàn toàn thực lực, huy động Nghịch Ma Kiếm lần nữa giết về phía Dương Nhạc.
Không cần nói quá nhiều, một kiếm này chính là thái độ của Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi!
Mắt thấy Bạch Nhạc không nể mặt, Dương Nhạc quê quá hóa điên.
Dù sao gã cũng là cường giả đã thành danh nhiều năm, mặc dù muốn cầu hòa nhưng không thể nhận túng chịu thua trước mặt loại tiểu tử lông chưa mọc đủ như Bạch Nhạc được.
Huống chi, mặc dù gã có phần kiêng kỵ Bạch Nhạc, nhưng không phải sợ hãi.
Vả lại, bây giờ bên cạnh còn có Vong Ưu lão nhân.
Phì!
Trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:
- Cực Lạc lão tổ, ngươi là nhân vật đã thành danh nhiều năm, hà tất phải nói nhảm nhiều như vậy, xuất thủ xem thư thực là được! Sinh tử có số, thành bại tại thiên! Xuất thủ là được!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã điều khiển Tinh Hải cuốn về phía Dương Nhạc.
Nghịch Ma Kiếm trong tay, kiếm ý trùng trùng, Tinh Hải ba nghìn trượng trong tay Bạch Nhạc giống như một thanh kiếm ánh sáng, dễ dàng chém giết tất cả trở ngại.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lần này Dương Nhạc cũng không tiếp tục lùi bước, Tinh Hải của hai người hung hãn va vào nhau.
Mặc dù Dương Nhạc có thực lực Tinh Hải đỉnh, nhưng Tinh Hải cũng chỉ khoảng bốn ngàn trượng, khi đối mặt với Bạch Nhạc cũng không có bao nhiêu ưu thế.
Nghịch Ma Kiếm trong tay, một kiếm này chợt chém Tinh Hải của Dương Nhạc thành một kẽ hở, hung hãn đụng vào.
- Bạch Nhạc, đây là ngươi ép ta!
Trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, Bạch Nhạc lần nữa bức bách khiến Dương Nhạc cũng dâng lên sát khí.
Mượn hơi Bạch Nhạc thì không có khả năng nữa, nhưng nếu có thể giết được Bạch Nhạc, lợi ích nhận được cũng phong phú tới dọa người.
Phải biết rằng bây giờ phía sau Bạch Nhạc đã không còn chỗ dựa là Diệp Huyền đại sư nữa.
Nói dễ nghe thì là truyền nhân Ma Quân, nhưng nếu nói khó nghe thì không phải là tán tu không có chỗ dựa sao, mang danh phủ chủ Thanh Châu thì sao chứ? Còn không phải là xám xịt rời khỏi vương thành sao?
Huống chi trước đó một kiếm này mặc dù bị áp chế, nhưng đó lại chưa phải thực lực chân chính của Dương Nhạc.
Người của Hắc Ám Thiên một khi luyện thành bản mệnh ma thi, hơn phân nửa thực lực đều dồn lên bản mệnh ma thi.
Trong miệng kêu to một tiếng, chớp mắt, ma thi của Dương Nhạc chợt bỏ qua Chung Ly, bay ngược lại, trên người tỏa ra hắc vụ cuồn cuộn, trong nhắt mắt đã dung nhập vào Tinh Hải.