Hơn nữa hiển nhiên, Dương Nhạc không phải mới vừa luyện chế, mà đã sớm luyện chế đối phương thành bản mệnh ma thi rồi, trừ phi gã muốn để lộ, bình thường ai cũng không phát hiện ra.
Nghĩ vậy, khi nhớ tới Chung Bất Nhị, Chung Ly cũng thoải mái hơn.
Ngay cả nữ nhân của mình, Dương Nhạc cũng có thể nhẫn tâm sát hại, luyện thành bản mệnh ma thi, Chung Bất Nhị luyện hóa đứa cháu như gã thì có gì kỳ quái.
Tình cảm, trước mặt sức mạnh, trước mặt quyền lợi dường như chỉ là một chuyện cười.
Nghĩ vậy, trong lòng Chung Ly sinh ra cảm xúc bi phẫn, trong miệng kêu to, hung hăng nhào về phía đối phương.
Mặc dù đều là bản mệnh ma thi, nhưng so ra, gã may mắn hơn đối phương nhiều.
Chí ít, bây giờ gã vẫn có thể duy trì sự thanh tỉnh tuyệt đối, không trở thành phương tiện để người khác khống chế giết chóc.
Miễn là còn sống, chung quy vẫn còn hy vọng.
Đối với gã, đây chính là điểm trân quý nhất.
Chỉ là cho dù Chung Ly bi phẫn như thế nào, liều mạng như thế nào, thực lực chính là thực lực.
Thực lực của Dương Nhạc cỡ nào, đã sớm bước vào Tinh Hải đỉnh, hơn nữa, bản mệnh ma thi của gã đã luyện hóa nhiều năm rồi, lợi hại hơn Chung Ly nhiều, chỉ trong khoảnh khắc, Chung Ly đã hoàn toàn bị áp chế.
Thậm chí gã có thể cảm nhận rõ ràng, sức mạnh trong cơ thể mình đang bị đối phương thôn phệ.
Cuộc chém giết giữa bản mệnh ma thi bản thân nó là tranh đoạt tiến hóa, người thắng có thể cắn nuốt hết sức mạnh của đối phương, tiến hóa thành ma thi lợi hại hơn, thậm chí dùng nó để tiếp tục đột phá cảnh giới.
Những thứ này Chung Ly cũng cảm nhận hết sức rõ ràng.
Nhưng đã tới mức này, gã đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng!
- Cực Lạc lão tổ, không phải ngươi vẫn muốn biết ta là ai sao?
Mắt thấy Chung Ly gần như rơi vào tuyệt cảnh, Bạch Nhạc hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên sát cơ.
Trước đó hắn không muốn ra tay với Dương Nhạc là bởi vì còn muốn mượn mối này để hiểu rõ tình huống của Hắc Ám Thiên, nhưng giờ xem ra kế hoạch của mình cũng chưa hẳn tốt.
Khi thấy Dương Nhạc cấu kết với loại ma đầu mất nhân tính như Vong Ưu lão yêu để tra xét thân phận của mình, bây giờ lại thấy Chung Ly vì cứu mình mà rơi vào hiểm cảnh, rốt cục đã kích phát sát khí trong lòng Bạch Nhạc.
- Diệp Huyền đại sư từng nói, đây là một thời đại mới... một thời đại thuộc về ta!
- Chỉ là cho tới nay, ta dường như vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi của thời đại! Có lẽ ta nghĩ quá phức tạp... đạo lý trên đời này, xưa nay không nói ra, mà là làm ra!
Chậm rãi nói, giọng của Bạch Nhạc không lớn nhưng lại tỏa ra sự kiên quyết trước đó chưa bao giờ có.
Bàn tay hơi lật, trong tích tắc, Nghịch Ma Kiếm chợt tới tay, lóe ra tử mang yêu dị.
Ngay lúc đó, khí tức trên người Bạch Nhạc đột nhiên biến đổi, trong chớp mắt tỏa ra nhuệ khí không gì sánh kịp.
Trên thực tế, khi Bạch Nhạc cầm Nghịch Ma Kiếm, trong lòng Dương Nhạc đột nhiên nảy lên, mơ hồ nhớ tới gì đó, chỉ là vẫn luôn chưa bắt được điểm then chốt.
Nhưng mà, cảnh kế tiếp lại nói rõ cho gã biết, không cần lao lực suy nghĩ.
Đối phương đã thể hiện rõ thân phận.
- Thôn Thiên!
Khác biệt hoàn toàn với trước kia, lúc này Bạch Nhạc căn bản không ngăn cản nghiệp hỏa đang thiêu đốt bên người, trong mắt lóe lên hàn mang, hai chữ tuôn ra miệng đã thi triển ra Thôn Thiên Quyết!
Không quản nó thật là nghiệp hỏa hay do thần thông huyễn hóa ra, lúc này đều không còn quan trọng.
Trước mặt Thôn Thiên Quyết, không có sức mạnh gì không thôn phệ được.
Chỉ trong nháy mắt, nghiệp hỏa bên người Bạch Nhạc nhất thời bị cắn nuốt, ngay lúc đó, Bạch Nhạc bước ra, Nghịch Ma Kiếm chợt lóe lên kiếm khí màu tím khủng bố như một lưu tinh rơi xuống từ không trung, hung hăng chém về phía Dương Nhạc.
Chỉ là khi Bạch Nhạc đang toàn lực ra tay rốt cục cũng không có cách nào khống chế thần thông Đại Mộng Thiên Thu một cách hoàn mỹ, dường như trong nháy mắt chém ra một kiếm, huyễn cảnh do Đại Mộng Thiên Thu tạo thành chợt vỡ nát, Vong Ưu lão yêu nắm lấy cơ hội, gắng gượng thoát ra ngoài.
- Cực Lạc, ngươi đúng là ngu xuẩn! Đại Mộng Thiên Thu, hắn là Yến Bắc Thần truyền nhân của Ma Quân!
Trong miệng kêu to, Vong Ưu lão yêu lớn tiếng quát.
Mới một thời gian như vậy, lão rơi vào huyễn cảnh Đại Mộng Thiên Thu ước chừng đã mấy tháng, cảm giác dùng hết cả thủ đoạn cũng vẫn không có cách nào thoát được ràng buộc hầu như khiến Vong Ưu lão tổ hoàn toàn tuyệt vọng.
Bây giờ chợt thoát được, nhưng khi mở miệng chửi một câu, lão liền nhìn rõ nghiệp hỏa mình thi triển đã bị đối phương cắn nuốt, ngay lúc đó, kiếm khí màu tím đã chém về phía Dương Nhạc.
Ầm!
Kiếm khí màu tím huyễn lẹ chém tới trước người Dương Nhạc, trong nháy mắt liền chém vỡ khí tức tử vong ngưng tụ trước người gã. Dường như theo bản năng, không kịp nghĩ nhiều, Dương Nhạc liền dùng Tinh Hải.
Cho dù là vậy, một kiếm này rơi trên Tinh Hải cũng vẫn dẫn tới một đợt chấn động.
Quá kinh khủng!
Rất khó tưởng tượng, Bạch Nhạc chỉ mới bước vào Tinh Hải Cảnh.
Trước đó khi không biết thân phận của Bạch Nhạc, rất nhiều chuyện gã không nghĩ ra, nhưng đến lúc này tất cả có vẻ rõ ràng rồi.