Vì giới hạn thực lực, bản thân Mộng Thiên Thu cũng chỉ có thể thôi diễn thức thần thông này mà chưa thực sự trải qua thực tiễn, nhưng thiên phú yêu nghiệt đó cũng đã quá đủ rồi.
Bạch Nhạc đã sớm học được Thiên Cơ Biến từ Mộng Thiên Thu, có thể nói truyền thừa huyễn thuật đều do Mộng Thiên Thu truyền cho.
Trước đó khi chưa bước vào Tinh Hải, Bạch Nhạc đã có thể nhìn ra được một bộ phận uy lực của Đại Mộng Thiên Thu. Bây giờ đã bước vào Tinh Hải, sau khi cảnh giới tăng lên, cường độ thần hồn cũng tăng, sự lý giải với Đại Mộng Thiên Thu cũng tăng một bậc.
Lúc trước khi ở vương thành, Bạch Nhạc sử dụng nó để giáo huấn Diệp Hiểu Nhân, nhưng đó cũng chỉ là ứng dụng đơn giản nhất. Cho tới lúc này, đối mặt với Vong Ưu lão yêu, Bạch Nhạc mới chính thức phát huy uy lực của Đại Mộng Thiên Thu.
Trong tích tắc, Vong Ưu lão yêu liền bị đẩy vào huyễn cảnh.
Chỉ là không thể không thừa nhận, Vong Ưu lão yêu xác thực là vượt xa nhân vật tầm thường. Cho dù bị Bạch Nhạc mạnh mẽ kéo vào huyễn cảnh, nghiệp hỏa huyễn hóa ở xung quanh vẫn chưa tiêu tán.
Vì thế, mặc dù bây giờ Bạch Nhạc đã chiếm hết thượng phong, nhưng cũng không thể không tiếp tục đối mặt với phản kích của Vong Ưu lão yêu.
Nếu như hắn không kháng được nghiệp hỏa đốt cháy dẫn tới thần hồn tan vỡ, sẽ khiến Vong Ưu lão yêu thoát khốn.
Mặt khác cũng như vậy.
Giả sử chỉ có hai người Bạch Nhạc và Vong Ưu lão yêu, đương nhiên sẽ biến thành khảo nghiệm ý chí, xem ai chống đỡ lâu hơn thì sẽ trở thành người thắng lợi sau cùng.
Nhưng tiếc là bây giờ ở đây không chỉ có Bạch Nhạc và Vong Ưu lão yêu.
Mắt thấy Vong Ưu lão yêu tự mình xuất thủ, thậm chí còn rơi vào hạ phong, Dương Nhạc cũng không ngồi yên được.
Vong Ưu lão yêu là do gã tìm đến, một khi xảy ra chuyện, trách nhiệm cũng sẽ do gã gánh chịu.
Sinh tử của Vong Ưu lão yêu gã không quan tâm, nhưng một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để đối phương chạy thoát, đại trưởng lão sẽ không để yên cho gã.
Bước ra một bước, bàn tay của Dương Nhạc đột nhiên vỗ, trong tích tắc dường như có một dòng minh hà hắc sắc cuốn ra, khí tức tử vong dày đặc làm cho người ta hầu như không thở nổi.
Nếu như ở tình huống bình thường, đối mặt với công kích của Dương Nhạc, Bạch Nhạc sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng bây giờ lại không phải bình thường, hắn nhất định phải phân ra một bộ phận tinh lực lớn để duy trì thần thông Đại Mộng Thiên Thu, còn phải đồng thời chịu nghiệp hỏa đốt cháy. Tình huống này mà phải chia tinh lực ra ngăn cản Dương Nhạc thì hơi gian nan.
- Cút!
Trong mắt lóe lên sát khí như xuân lôi nổ vang, một chữ cút giống như sấm sét hung hăng đập tới Dương Nhạc.
Ngay lúc đó, thần niệm khẽ nhúc nhích, luồng kiếm ý khủng bố chợt phóng lên cao.
- Giết!
Cách đó không xa, trên người Chung Ly tỏa ra sát khí dày đặc, xé rách hư không, hung hãn xông tới phía Dương Nhạc.
Chung Ly xuất thủ, Bạch Nhạc cũng không ngờ tới.
Theo lý thì Chung Ly nên cách xa nhân vật nguy hiểm này mới đúng. Trước đó Bạch Nhạc có thể bắt Chung Ly hợp tác cũng vì uy hiếp lợi dụng mà thôi, không phải thật sự có tình nghĩa gì. Dưới cái nhìn của Bạch Nhạc, khi gặp phải nguy hiểm, Chung Ly hẳn là phải nhanh chóng đào tẩu, đảm bảo an toàn của bản thân mới đúng.
Nhưng một khác Bạch Nhạc rơi vào vòng vây công của Dương Nhạc và Vong Ưu lão yêu, Chung Ly lại không chút do dự lao tới giết về phía Dương Nhạc.
Chuyện này khiến Bạch Nhạc kinh ngạc, ấn tượng về Chung Ly cũng đổi mới.
Đương nhiên, phản ứng của Chung Ly trong mắt Dương Nhạc chỉ là chuyện bình thường.
Gã vẫn luôn cho rằng đối phương giết Chung Bất Nhị, sau đó ép hỏi ra pháp môn luyện thi, luyện Chung Ly thành bản mệnh ma thi, vì thế khi gặp phải nguy hiểm, điều động bản mệnh ma thi đến giúp đỡ là chuyện quá bình thường.
Trong mắt hiện lên tia sáng, Dương Nhạc cười lạnh nói:
- Không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có bản mệnh ma thi sao?
Trong tích tắc, đầu ngón tay của Dương Nhạc bắn ra, nhất thời có một bản mệnh ma thi bay ra từ trong không gian giới chỉ của gã.
Mặc dù bản mệnh ma thi vẫn có ý thức, nhưng trên thực tế đã là người chết, đương nhiên cũng có thể thu vào trong, không gian giới chỉ.
Trong giây lát, ma thi bay ra từ trong giới chỉ của Dương Nhạc đột nhiên tỏa ra sát khí kinh khủng đánh về phía Chung Ly.
Chỉ là khi nhìn rõ ma thi của Dương Nhạc, trong mắt Chung Ly lại đột nhiên tỏ ra kinh hãi.
Mặc dù đã chết, nhưng ma thi của Dương Nhạc vẫn duy trì dung mạo và khí tức lúc còn sống, nếu như là người quen biết, liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của đối phương.
Hiển nhiên, Chung Ly nhận ra đối phương.
Ma thi Dương Nhạc luyện chế, là một nữ nhân!
Một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, cũng là một nữ nhân vô cùng quen thuộc với gã.
Đó rõ ràng là đạo lữ của Dương Nhạc!
Trước đó khi Chung Ly đi theo Chung Bất Nhị không chỉ một lần gặp nữ nhân này, thậm chí trước đây không lâu bọn họ còn cùng vào cùng ra, trong mắt người ngoài, bọn họ chính là một đôi phu thê vô cùng ân ái.
Nhưng ai có thể ngờ Dương Nhạc lại tự tay luyện chế nữ nhân của mình thành bản mệnh ma thi.