Sau khi lấy phương thức này đánh cắp ký ức, dựa theo thói quen của Vong Ưu lão yêu thì sẽ nghĩ hết cách để tạo nên huyễn cảnh thịnh yến giết chóc trong hiện thực, làm đối phương chết trong tuyệt vọng.
Trong nháy mắt nhìn thấy đại môn Bạch phủ, trong lòng Bạch Nhạc liền đột nhiên tỏa ra sát khí khủng bố.
Nghĩ đến nếu như chậm một chút nữa, bị đối phương tìm được hồi ức về Thanh Nhã tỷ sẽ mang tới nguy hiểm bậc nào cho Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc dường như bị chạm vào vảy ngược, chợt, nổi giận!
Trong tích tắc, huyễn cảnh liền bị Bạch Nhạc đập vỡ vụn.
Bản thân Thông Thiên Ma Thể có thủ đoạn luyện hồn, thần hồn của Bạch Nhạc không yếu hơn Vong Ưu lão tổ chút nào.
Quan trọng nhất là thần thông Đại Mộng Thiên Thu thực sự quá cường đại.
Thực lực càng mạnh, Bạch Nhạc mới càng cảm nhận được thiên phú biến thái của Mộng Thiên Thu. Nếu không phải do xuất thân nên không có đủ tài nguyên, lại không chịu phóng túng làm ác, chỉ sợ Mộng Thiên Thu đã sớm trở thành huyễn thuật đại sư kinh khủng nhất rồi.
So ra, cho dù thủ đoạn của Vong Ưu lão yêu này cũng không tính là gì.
Huyễn cảnh bị đập vỡ vụn, trong lòng Vong Ưu lão nhân cũng không khỏi cả kinh.
Quá nhanh, huyễn cảnh mới vừa triển khai đã bị đập vỡ vụn, phản phệ công kích thần hồn của đối phương làm tâm thần của lão suýt thất thủ.
Mặc dù trước khi tới lão đã biết đối phương là cao thủ huyễn thuật, nhưng có thể ngụy trang thành dáng vẻ Chung Bất Nhị không chút vết tích, thậm chí cho dù là lão cũng chỉ có thể đoán được đối phương biến ảo dung mạo mà không thể nhìn ra tướng mạo sẵn có của đối phương.
Nhưng cho dù như thế, lão cũng không quá bận lòng, bởi vì từ khi nhìn thấy đối phương, lão đã xác định tuổi tác của đối phương rất trẻ, khí tức và dung mạo đều có thể ngụy trang, nhưng tinh thần cùng sinh cơ của thanh niên lại không thể giấu được.
Dưới cái nhìn của Vong Ưu lão nhân, đối phương cũng chỉ là một thiên tài ma đạo mới bước vào Tinh Hải Cảnh mà thôi.
Loại tiểu tử dựa vào vài phần may mắn bước vào Tinh Hải, căn bản không có căn cơ gì đáng nói này, trong mắt Vong Ưu Lão nhân chính là món đồ chơi vui vẻ tốt nhất. Cho nên trên thực tế, khi lão vừa mới xuất thủ thì không quá nghiêm túc, thậm chí muốn lấy phương thức này để đánh cắp ký ức của đối phương, do thám thân phận của đối phương, thậm chí là tạo nên thịnh yến giết chóc.
Chỉ là không ngờ, mới vừa kéo đối phương vào huyễn cảnh, mới mơ hồ nhìn thấy đại môn một phủ đệ, huyễn cảnh đã bị đập vỡ vụn.
Thu hồi lại sự khinh thị, Vong Ưu lão nhân nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Thanh niên cũng có vài phần bản lĩnh đó, nói thân phận của ngươi ra đi, nếu như có chút sâu xa với lão phu thì không phải không thể tha cho ngươi một mạng, bằng không... không còn đơn giản như mới rồi đâu!
- Muốn “sâu xa” với ta, ngươi xứng à?
Cười lạnh, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên sự khinh miệt:
- Vong Ưu lão yêu, hai tay của ngươi dính đầy máu tươi, nghiệp chướng nặng nề, đã nhiều năm như vậy ngay cả thiên kiếp cũng không dám đối mặt, chẳng qua chỉ là một tên phế nhân, ai cho ngươi tự tin diễu võ dương oai trước mặt ta?
Trong lòng đã dâng lên sát khí, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không chút khách khí.
Bây giờ còn chưa phải lúc vạch mặt với Hắc Ám Thiên, cho nên, vị Cực Lạc lão tổ này tạm thời vẫn chưa thể giết, nhưng Vong Ưu lão yêu đến hiển nhiên là ý của Cực Lạc lão tổ, không được Hắc Ám Thiên chống đỡ, giết cũng không sao.
Vấn đề duy nhất là khi không thể giất người thì Cực Lạc lão tổ lại cử người tới.
Ngay lúc trong lòng Bạch Nhạc vẫn đang cân nhắc, Vong Ưu lão yêu đã lần nữa xuất thủ.
Bị Bạch Nhạc sỉ nhục làm Vong Ưu lão yêu hoàn toàn phẫn nộ.
Một câu không dám độ kiếp càng chọc đúng chỗ đau của lão.
Luận tích lũy, luận thiên phú, luận thực lực, lão đều đã đến cấp độ Hóa Hư, nhưng mãi không dám bước ra một bước cũng là vì sát nghiệt triền thân, một khi dẫn thiên kiếp tới ắt sẽ làm nghiệp hỏa đốt người, đó là sự kinh khủng mà lão không dám thể nghiệm.
Ầm!
Trong nháy mắt dường như có liệt diễm khủng bố bốc lên.
Trong một hơi liền nhào về phía Bạch Nhạc, như mơ như thật. Cảm nhận cường liệt đó cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi sinh ra cảm giác nguy hiểm.
- Nghiệp hỏa?
Từ trực giác, liệt diễm đối phương tạo ra giống như nghiệp hỏa, muốn đốt cháy linh hồn.
Nhưng trong lòng Bạch Nhạc biết rõ hơn ai hết, loại người như Vong Ưu lão yêu căn bản không có khả năng khống chế nghiệp hỏa, cách giải thích duy nhất chính là nghiệp hỏa cũng là huyễn cảnh do đối phương tạo ra mà thôi.
Chỉ là, bản thân cũng tu hành huyễn thuật nên Bạch Nhạc cũng biết rõ, một khi tu hành tới trình độ nhất định, cho dù là cảm giác giả tạo cũng có thể trở thành hiện thực.
Đây cũng là chỗ kinh khủng nhất của huyễn thuật.
Đương nhiên, Bạch Nhạc không cho rằng Vong Ưu lão yêu thật sự có thể biến ảo giác trở thành chân thực, cho dù là một điểm giống cũng đã vô cùng khủng bố rồi.
Trong mắt lóe lên sự thâm thúy, Bạch Nhạc không dám tiếp tục do dự nữa.
Đại Mộng... Nghìn Thu!
Trong tích tắc, Vong Ưu lão yêu bị kéo vào huyễn cảnh.
Đại Mộng Thiên Thu là tâm huyết một đời của Mộng Thiên Thu, cũng là lý giải sâu nhất của gã đối với đạo huyễn thuật.