Canh ba!
Dương Nhạc đã sớm chờ ở đây, chỉ là lần này gã không đến một mình, bên cạnh có một vị cường giả Tinh Hải Cảnh.
- Cực Lạc, ngươi khẳng định đối phương sẽ bị lừa sao? Khi tam phương hội đàm ngươi cố ý không thông báo cho hắn, lẽ nào hắn không phát hiện ra?
Giọng nói của lão giả bên cạnh hơi khàn khàn nói.
- Trừ phi hắn chịu bỏ qua bản mệnh ma thi, bằng không hắn không thể không đến.
Cười lạnh, Dương Nhạc khinh thường nói:
- Ta đã xác nhận rồi, Chung Ly không hề rời đi, nếu như tối nay hắn không xuất hiện thì chính là kháng lệnh, chúng ta cứ tới giết luôn bản mệnh ma thi.
- Chỉ là một ma thi mà thôi, có gì mà không nỡ.
Lão giả tiếp lời.
- Không phải ma thi, là bản mệnh ma thi!
Lắc đầu, Dương Nhạc chậm rãi nói:
- Ngươi không phải người của Hắc Ám Thiên ta, đương nhiên không biết bản mệnh ma thi có ý nghĩa như thế nào, một khi luyện thành bản mệnh ma thi thì có nghĩa là con đường tu hành trong tương lai, trừ phi là chết, bằng không không ai muốn bỏ qua bản mệnh ma thi.
- Không rõ, cũng không muốn biết.
Nhún nhún vai, lão giả tùy tiện nói:
ObCmemxpsỸ Nói thật, Cực Lạc, ta đã thực sự coi thường thủ đoạn luyện thi của các ngươi, ác độc thì chưa nói tới, không những ác tâm mà uy lực cũng không mạnh bao nhiêu, cái được không bù nổi cái mất.
- Ngươi không biết đấy thôi.
Liếc mắt nhìn đối phương, Dương Nhạc không giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói.
- Tới rồi.
Dường như đồng thời, ánh mắt của lão giả kia hơi ngưng lại, trầm giọng nói.
Sau một khắc, Dương Nhạc cũng cảm nhận được khí tức của đối phương.
Mặc dù đều là Tinh Hải đỉnh, thế nhưng lão giả này lại cực kỳ am hiểu huyễn thuật, thần hồn cường đại hơn người bình thường nhiều, cảm giác đương nhiên cũng nhanh hơn gã.
Chậm rãi bước vào trong cốc, Bạch Nhạc liếc qua liền nhìn thấy Dương Nhạc và lão giả kia, nhưng hắn cũng chỉ liếc một cái, không lùi bước mà đi thẳng tới.
- Bái kiến đại nhân!
Hơi chắp tay, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
Mặc dù hắn đã thông qua Chung Ly để biết rõ thân phận của Dương Nhạc, tuy nhiên vẫn chưa thay đổi cách xưng hô.
- Chung Bất Nhị, vị này chính là Vong Ưu lão nhân, còn không mau tới chào.
Trong nháy mắt nghe được tên của đối phương, trong đầu Bạch Nhạc liền hiện lên tư liệu liên quan.
Trừ thế lực thần bí như Hắc Ám Thiên, cường giả lợi hại chút đều có ghi chép trong Đại Càn Vương Triều. Bạch Nhạc mang tới, đương nhiên có thể nhanh chóng phản ứng lại.
Vong Ưu lão nhân là do ông ta tự xưng, trên thực tế, cách người ngoài gọi ông ta không phải như vậy.
Cười lạnh, Bạch Nhạc nhíu mày khinh thường nói¬:
- Vong Ưu lão yêu là cái thứ gì mà có tư cách bắt ta phải chào?
Chỉ vẻn vẹn một câu chợt làm sắc mặt của Vong Ưu lão nhân trầm đi ba phần.
- Đúng là người trẻ tuổi, ngay cả việc kính lão cũng không biết, không biết lông đã đủ dài chưa mà dám lớn lối như vậy?
- Lão nhi không chết vì tặc!
Con mắt không thèm chớp, Bạch Nhạc mở miệng cự cãi.
- Cái thứ không có giáo dục, không ai dạy ngươi, vậy để lão phu thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là lễ nghi!
Trong mắt lóe lên sát khí, Vong Ưu lão nhân bước ra một bước, trong nháy mắt như có vô số huyễn ảnh đập vào mặt, câu nói cuối cùng dường như được phóng đại lên vô số lần, như ma âm rót vào tai Bạch Nhạc.
Công kích thần hồn!
Vong Ưu lão nhân là một tồn tại cực kỳ đặc thù trong ma đạo.
Nghe đồn, Vong Ưu lão nhân tinh thông huyễn thuật và thần thông pháp môn công kích thần hồn, hơn nữa hay giết người tìm niềm vui, có thể làm người ta rơi vào cảnh sung sướng hoan lạc nhất, sau đó chết đi bằng phương thức thê thảm nhất.
Hơn nữa, Vong Ưu lão nhân sẽ làm người đó thức tỉnh trong nháy mắt trước khi chết, làm họ trước khi chết ý thức được mình đã trải qua sự dằn vặt kinh khủng bậc nào.
Nghe đồn, Vong Ưu lão nhân từng diệt một gia tộc tu hành giả.
Lão làm đối phương rơi vào huyễn cảnh, ở trong gia tộc mình làm chuyện bắt người cướp của, loạn luân với tỷ tỷ, tẩu tử mình, thậm chí loạn luân với cả muội muội còn chưa thành niên, giết chết cha mẹ mình, người thân cận của gia tộc lại chìm vào trong sự vui mừng điên cuồng.
Nhưng cố tình trong nháy mắt trước khi chết lại phải thức tỉnh, nhớ lại mọi chuyện trước đó đã làm, chính mắt nhìn thấy người thân chết trước mặt mình, thần hồn hoàn toàn tan vỡ mà chết.
Nói đơn giản, đây chính là một kẻ điên, một ác ma biến thái!
Nhưng thực lực của lão lại cực mnahj, hơn nữa còn am hiểu ngụy trang ẩn thân, cho dù làm vô số điều ác nhưng vẫn có thể ung dung hành tẩu, bị tam đại thiên tông phát lệnh truy nã đã mấy trăm năm nhưng vẫn không mảy may tổn hại gì tới gã.
Đối với Bạch Nhạc, đây là kẻ đáng chết hơn cả đám Hắc Ám Thiên.
Nếu như trước đó Dương Nhạc nói ra thân phận của đối phương, Bạch Nhạc không thể hoàn toàn xác định thân phận của lão, thì khi vừa ra tay đã có thể nghiệm chứng.
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhạc bị kéo vào huyễn cảnh, dường như mình được tới một mộng cảnh cực kỳ vui thích, mơ hồ nhìn thấy đại môn Bạch phủ.
Hiển nhiên, đối phương muốn thông qua phương thức này để dẫn Bạch Nhạc vào huyễn cảnh do chính hắn tạo ra, bất tri bất giác làm lộ thân phận.