Dựa theo ý của Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc không cần nhúng tay vào việc này, cứ để ma đạo tranh đấu với tam đại thiên tông, cho dù ai thắng ai thua đều có thể tranh thủ cho Bạch Nhạc thời gian tương đối an toàn. Đợi khi thiên hạ đại loạn, thực lực của Bạch Nhạc lần nữa đột phá, khi đó mới là thời điểm Bạch Nhạc dẫn dắt Đại Càn Vương Triều đi thu thập tàn cục.
Đương nhiên trong quá trình này ắt sẽ có rất nhiều người chết.
Nhưng... ai quan tâm chứ?
Trước đó Bạch Nhạc chỉ nhìn thấy một mặt ôn hòa của Diệp Huyền đại sư, nhưng trận chiến hoàng cung kia Diệp Huyền đại sư lại bày bố thiên hạ, giết chóc máu tanh làm Bạch Nhạc ý thức rõ ràng một mặt tàn nhẫn quyết tuyệt của Diệp Huyền đại sư.
Chắc chắn, cục diện lạnh lùng này, Diệp Huyền đại sư tất có thể đoán được, chỉ là ông ta không thèm quan tâm mà thôi.
Mặc dù Bạch Nhạc là truyền nhân do Diệp Huyền đại sư lựa chọn, nhưng hắn khác với Diệp Huyền đại sư.
Diệp Huyền đại sư có thể hờ hững với mọi chuyện, nhưng hắn lại không thể.
Chỉ vì... chuyện này còn liên lụy tới Vân Mộng Chân!
...
Đạo Lăng Sơn!
Mặc dù liên tiếp bị đả thương, bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã mất đi tư cách người cầm đầu thiên hạ, nhưng tích lũy vạn năm vẫn còn đó.
Tin tức bên Mang Sơn nhanh chóng truyền tới Đạo Lăng Thiên Tông.
Đương nhiên, Đạo Lăng Thiên Tông có khả năng nhận được chỉ một phần nhỏ của tin tức, về bộ phận Hắc Ám Thiên dường như không biết thêm gì.
Không ai biết rõ rốt cuộc Hắc Ám Thiên là thế lực gì, người khống chế chân chính phía sau là ai, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới chuyện Đạo Lăng Thiên Tông cảm nhận được sự nguy hiểm bức thiết.
- Thánh nữ, đã liên hệ với Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung, chỉ là bây giờ đối phương vẫn chưa có quyết định cuối cùng! Dường như còn nhiều do dự.
Mới vừa nhanh chóng trở về từ hai đại thiên tông khác, Tử Dương Chân Nhân gượng cười nói.
Mặc dù trước đó giữa Tử Dương Chân Nhân và Vân Mộng Chân có chút không hợp, nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, so với người khác, Tử Dương Chân Nhân coi như tương đối có thể tin tưởng.
Hơn nữa thân là một trong thập nhị Kim Tiên Đạo Lăng, Tử Dương Chân Nhân cũng có đủ thực lực làm kinh sợ bọn đạo chích.
Dưới tình huống hiện giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã không còn cường giả Hóa Hư, Tử Dương Chân Nhân có thể coi là một trong những cường giả đứng đầu.
- Ngu xuẩn!
Nghe Tử Dương Chân Nhân nói xong, trong mắt Vân Mộng Chân lóe lên vẻ chán ghét, mở miệng mắng.
- Đến lúc này rồi còn lục đục với nhau, muốn bàng quan... đúng là một đám ngu xuẩn!
Gượng cười, Tử Dương Chân Nhân lắc đầu nói:
- Không chỉ như vậy, bây giờ bọn họ còn đang mê muội vào đại trận hộ tông của họ.
Muốn nhìn Đạo Lăng Thiên Tông bị chê cười, nhìn Đạo Lăng Thiên Tông bị hủy diệt chỉ là một phần nguyên nhân.
Một nhân tố lớn nhất là vì đại trận hộ tông.
Dưới tình huống không có cường giả Hóa Hư, chỉ có đại trận hộ tông mới có thể chống lại Hóa Hư Cảnh.
Trước đó Đạo Lăng Sơn đánh một trận, Diệp Lăng Vân điều động lực đại trận đã làm Đạo Lăng Thiên Tông mất đi sự che chở của đại trận hộ tông trong vòng trăm năm, làm bại lộ trước mặt mọi người.
Nhưng hai tông môn khác thì đều còn đại trận, dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ cần trốn trong đại trận hộ tông, cho dù những cao thủ ma đạo đó có kiêu ngạo như thế nào cũng không có cách đánh vỡ đại trận, có thể giúp bọn họ bất bại.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều cho rằng quần ma Mang Sơn sở dĩ chọn Đạo Lăng Thiên Tông để tấn công, nguyên nhân quan trọng nhất là vì bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã mất đi đại trận che chở.
- Môi hở răng lạnh, trận là chết, người mới sống... nếu chính đạo rơi vào tay giặc thì chính là một tử trận, có thể ngăn cản công kích được bao lâu?
Trong mắt hiện lên sự thất vọng, Vân Mộng Chân nhẹ giọng thở dài:
- Đại Càn Vương Triều chưa đủ làm bài học sao?
- Không có Diệp Huyền... cái gọi là đại trận vương thành còn ý nghĩa gì?
Nhìn Vân Mộng Chân, Tử Dương Chân Nhân cũng chỉ có thể gượng cười.
Những đạo lý này gã cũng hiểu, nhưng gã lại không có cách nào làm người của hai đại thiên tông khác cũng hiểu được.
Con người, đúng là lập trường quan trọng nhất.
Đây là chuyện cho dù là ai cũng không thể thay đổi, bây giờ bọn họ đã không có thực lực lớn mạnh, không có cường giả đại trí tuệ dẫn dắt nữa.
- Chung Bất Nhị, canh ba đêm nay, tới Táng Hồn Cốc nghe lệnh!
Cốt phù trong giới chỉ hơi lóe lên, chân mày của Bạch Nhạc chợt nhướng, mở cốt phù ra, nhìn thấy tin tức dạng này, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Trước đó khi tam phương hội đàm, Chung Bất Nhị thân là cường giả Tinh Hải Cảnh mà cũng không nhận được tin tức.
Lần đó Bạch Nhạc cho rằng thân phận này thật phế, nhưng hôm nay lại chợt nhận được tin tức này làm hắn sao không kinh ngạc cho được.
Thoáng suy tư một chút, Bạch Nhạc thu hồi cốt phù.
Mặc dù trong lòng biết rõ trong chuyện này còn có huyền cơ, nhưng Bạch Nhạc vẫn quyết định phó ước.
Đạo lý rất đơn giản... chỉ cần vị Bán Thần Tử Linh Thần kia không tự mình xuất thủ, Bạch Nhạc không cho rằng bây giờ ở Hắc Ám Thiên có ai có thể uy hiếp được mình, cho dù có cạm bẫy, hắn cũng không để bụng.
...