Lúc đó, vô số cao thủ Hắc Ám Thiên vây công Thông Thiên Ma Quân, ông ta cũng thi triển ra thần thông này để nuốt trọn công kích, hung hãn cuốn ngược nó, lấy sức một mình đánh tan toàn bộ Hắc Ám Thiên.
Đã nhiều năm trôi qua, gã từ một Tinh Cung Cảnh vô danh trước kia trở thành Cực Lạc lão tổ bây giờ, nhưng sự sợ hãi này vẫn luôn không tiêu tan.
Truyền nhân Ma Quân!
Đến lúc này, gã mới chính thức ý thức được, Bạch Nhạc trừ là Thanh Châu phủ chủ, nhận được sự ưu ái của Diệp Huyền đại sư ra còn là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân!
Ùng ùng!
Thậm chí còn không kịp sợ hãi, trong nháy mắt, sức mạnh Tinh Hải liền bị thôn phệ gần một nửa. Đợi khi gã tỉnh táo lại, thân ngoại hóa thân đã bước ra một bước, trên không trung chợt nổ tung.
Sức mạnh kinh khủng dường như trong nháy mắt xé rách sự tối tăm xung quanh, nổ tung tất cả.
Ánh trăng ánh sao lần nữa xuất hiện, soi sáng khuôn mặt ảm đạm như tuyết của Dương Nhạc.
- Phụt!
Phun ra một ngụm máu, Dương Nhạc chợt rơi từ không trung xuống, đập mạnh lên đất, quỳ một chân, trên mặt đã sớm không nhìn ra sự kiêu ngạo cùng tự tin nữa.
- Không có Nghịch Ma Kiếm thì như thế nào?
Lặp lại câu này lần nữa, Bạch Nhạc bình tĩnh đứng trước mặt Dương Nhạc, từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
...
Trong nháy mắt, trên mặt Dương Nhạc nhất thời nở nụ cười sầu thảm.
- Bạch Nhạc, không, Yến Bắc Thần!
So với Bạch Nhạc, những người trong ma đạo vẫn muốn gọi Bạch Nhạc là Yến Bắc Thần hơn. Riêng lúc này Dương Nhạc thua dưới Thôn Thiên Quyết liền làm gã chỉ nguyện thừa nhận thất bại trong tay truyền nhân Ma Quân.
Hơi thở dốc, Dương Nhạc lần nữa nói:
- Hắc Ám Thiên không có ý đối địch với ngươi, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn. Ta nguyện đưa ra mọi bồi thường, nếu ngươi còn chưa hài lòng, ta có thể dẫn ngươi đi gặp đại trưởng lão! Đạo tiêu Ma mạnh, ngươi thân là truyền nhân Ma Quân, bây giờ chính là lúc cần phải liên thủ với chúng ta hủy diệt tam đại thiên tông, báo thù cho Ma Quân mới
Đánh thì đã đánh rồi, Thôn Thiên Quyết đã thi triển triệt để cũng làm Dương Nhạc tràn ngập sợ hãi, hoàn toàn không còn suy nghĩ giết Bạch Nhạc nữa.
- Luyện thi cùng các ngươi, để các ngươi có thể tiến hóa ra bản mệnh ma thi có thể so với Tử Linh Ma Quân trước đây, sau đó sẽ giết ta sao?
Trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt, Bạch Nhạc khinh thường hỏi ngược lại.
Lúc này, trong mắt Dương Nhạc rốt cục cũng hiện vẻ kinh hoảng.
Chuyện bản mệnh ma thi, cho dù là gã cũng chỉ biết được một hai, chỉ có một suy đoán mơ hồ mà thôi, Chung Bất Nhị biết rõ chuyện này thì càng không đúng.
Hơn nữa chỉ bằng chút manh mối như vậy, Bạch Nhạc đã đoán ra kế hoạch của bọn họ, bản thân chuyện này đã rất kinh khủng.
Quan trọng hơn là gã có thể cảm nhận được Bạch Nhạc đã thật sự dâng lên sát khí, căn bản không có ý bàn điều kiện với gã, đây mới thực sự là căn nguyên khiến gã sợ hãi.
- Đừng!
Dường như trong nháy mắt Dương Nhạc mở miệng, bàn tay Bạch Nhạc đã nhẹ vỗ xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, bàn tay hạ xuống đỉnh đầu Dương Nhạc vang lên một tiếng vỡ nát, thất khiếu chảy máu, cả người Dương Nhạc đều đoạn khí.
Ngay lúc đó, bản mệnh ma thi cũng đồng thời kêu lên thê lương thảm thiết, giãy dụa từ chỗ Chung Ly, đánh về phía Bạch Nhạc.
Thân thể đã vẫn lạc, nhưng Dương Nhạc vẫn chưa từ bỏ.
Đối với gã, bản mệnh ma thi chính là hy vọng sống còn duy nhất bây giờ, tuy đau lòng nhưng gã vẫn không cần suy nghĩ mà mượn bản mệnh ma thi đánh về phía Bạch Nhạc, nhân cơ hội điên cuồng thôi động thần hồn chạy về phía xa.
Chỉ cần một chút thời gian, chỉ cần bản mệnh ma thi liều mạng có thể làm Bạch Nhạc xuất thủ ngăn cản, gã sẽ có hy vọng chạy được.
Dù không có thân thể, bằng vào bí pháp của Hắc Ám Thiên, gã cũng có thể trọng sinh.
Chỉ tiếc, gã vẫn đánh giá thấp quyết tâm giết gã của Bạch Nhạc.
Không thèm nhìn bản mệnh ma thi đang nhào tới, trong mắt Bạch Nhạc lóe lên sát khí lạnh băng, ngón tay điểm về phía xa.
- Đại Mộng... Nghìn Thu!
Trong tích tắc, thần hồn vừa chạy đi chợt bị huyễn cảnh bao phủ, chỉ trong chốc lát, thần hồn đã lập tức tan vỡ.
Nhưng mà dường như là đồng thời, khi nhận thấy Dương Nhạc rơi vào tuyệt cảnh, trên người Vong Ưu lão nhân đột nhiên tuôn ra phong bạo thần hồn khủng bố, cho dù lấy sự cường hãn của Tiểu Bạch Long cũng không khỏi nháy mắt thất thần.
Dương Nhạc muốn lấy bản mệnh ma thi để tranh thủ cơ hội thoát thân cho mình nhưng không thể thực hiện được, khách quan thì đã tạo ra một cơ hội đào tẩu cho Vong Ưu lão nhân.
Chờ Bạch Nhạc phát hiện ra đối phương chạy trốn, vừa vặn bản mệnh ma thi của Dương Nhạc đã nhào tới trước người Bạch Nhạc, hung hăng va chạm. Mặc dù Bạch Nhạc dựa vào Thông Thiên Ma Thể cường hãn gắng chống lại, nhưng vẫn bị đụng tới lảo đảo, không thể xuất thủ đúng lúc.
- Gào!
Để đối phương chạy được, nhất thời Tiểu Bạch Long thẹn quá hóa giận, trong miệng kêu to, không đợi Bạch Nhạc phân phó đã đuổi theo sát nút.
Phụt!
Sau khi Dương Nhạc vẫn lạc, bản mệnh ma thi rốt cục cũng tỉnh lại trước khi chết, hồi quang phản chiếu.
Trong nháy mắt, một dòng huyết lệ rơi ra từ trong mắt nàng, cả người quỳ trước mặt Bạch Nhạc.
Khuôn mặt vốn tinh xảo mỹ lệ lúc này thê mỹ không gì sánh được.