- Bây giờ quan trọng là rốt cuộc công tử có thái độ gì.
Đi tới bên cạnh Bạch Nhạc, thay trà mới cho hắn, lúc này Tô Nhan mới tiếp tục nói:
- Nếu như công tử có lòng, ta thấy hủy diệt tam đại thiên tông cũng không phải việc khó gì.
Nghe thế, rốt cục Bạch Nhạc cũng lắc đầu, chậm rãi nói:
- Đạo tiêu Ma mạnh, hoặc là Ma tiêu Đạo mạnh đều không phải chuyện tốt gì, chỉ làm mâu thuẫn song phương thêm sâu sắc thôi! Tam đại thiên tông mặc dù cũng có chỗ xấu, nhưng tổng thể thì những năm gần đây cũng có thể duy trì sự cân bằng trên thế gian.
- Nếu tam đại thiên tông thật sự diệt vong, Đạo tiêu Ma mạnh, loại ma đầu như Vong Ưu lão yêu sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng làm càn!
Trong mắt là sự nghiêm trọng, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Mặc dù ta là truyền nhân Ma Quân, nhưng cũng có xuất thân đạo môn... Thất Tinh Tông, Bắc Đẩu Tinh Cung nguyện tin tưởng ta cũng là vì Đại Càn Vương Triều không bài xích đạo môn, giả sử ta chỉ là truyền nhân Ma Quân thì chỉ sợ bọn họ thà chết trận còn hơn là thỏa hiệp với ta, càng không thể về phe ta được!
- Đạo ma song tu không chỉ khác biệt ở tu hành, mà còn cả quan niệm... đây mới là nguyên nhân Diệp Huyền đại sư chọn ta! Nhưng đó cũng là truyền nhân thật sự mà sư tôn muốn.
- Đứng càng cao, nhìn càng xa... ta không còn là tiểu tạp dịch trước kia nữa, cái cần nhìn không phải chỉ là lợi ích trước mắt hay ân oán cá nhân.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi nói tiếp:
- Bảo người truyền lời cho tam đại thiên tông... có thể, ta cũng muốn nói chuyện với họ một chút.
Trong lúc nói chuyện có Thanh Vân Kỵ tới bẩm báo.
- Đại nhân, có người tự xưng là người trong Hắc Ám Thiên tới cầu kiến đại nhân!
Chợt ngẩng đầu, trong mắt Bạch Nhạc không khỏi hiện lên tia sáng:
- Nên đến vẫn đến, được... ta cũng đang muốn biết xem Hắc Ám Thiên còn trò gian trá gì nữa.
Trước đó, sau khi Bạch Nhạc giết Vong Ưu lão nhân, ở lại Thanh Châu cũng biết rõ, người biết rõ nội tình ở Hắc Ám Thiên và Mang Sơn ắt sẽ phái người tới tiếp xúc với mình.
Chỉ là không ngờ, Hắc Ám Thiên đến nhanh hơn Mang Sơn một bước.
- Mời hắn vào đi!
Ngồi lại bàn, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Vâng!
Đứng bên cạnh Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Công tử, có muốn giữ luôn đối phương lại không?
- Không cần!
Khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Còn chưa tới lúc vạch mặt, huống chi, bây giờ ta cũng không muốn người khác hiểu được ý đồ thật của ta, chờ xem đi, người Hắc Ám Thiên chỉ đến trước mà thôi... tiếp đó, Mang Sơn, người bên Tân Giáo cũng sẽ tới thôi.
Trong lúc nói chuyện, một người trung niên đi vào trong đại sảnh, khẽ khom người nói:
- Hắc Ám Thiên, Đổng Nguyên Xương bái kiến Bạch phủ chủ!
Đối mặt với Bạch Nhạc, Hắc Ám Thiên cũng có đủ tôn trọng, cho dù chỉ phái người đi tiếp xúc với Bạch Nhạc cũng là một cường giả Tinh Hải Cảnh.
Trên thực tế, nếu không có thực lực này chỉ sợ cũng không có tư cách bàn kiều kiện với Bạch Nhạc.
- Đổng tiên sinh, xin thứ cho Bạch mỗ có kiến thức nông cạn, không biết Hắc Ám Thiên là tông môn gì?
Ngồi trên ghế, vẫn không đứng dậy, vẻ mặt Bạch Nhạc tỏ ra không hiểu.
Hơi khựng lại, tất cả lý do định nói của Đổng Nguyên Xương sau một câu này liền bị chặn trong họng.
Lúc tới cũng biết sợ rằng Bạch Nhạc sẽ không dễ nói chuyện, không ngờ câu nói đầu tiên, Bạch Nhạc đã nói không biết Hắc Ám Thiên.
Ngài giả dối hơn chút được không?
Cho dù không đề cập tới chuyện của Vong Ưu lão nhân và Cực Lạc lão tổ, chuyện ngày mùng bảy tháng tư tiến đánh Đạo Lăng Thiên Tông đã truyền lưu sôi sục, đầu lĩnh chính là ba thế lực Mang Sơn, Hắc Ám Thiên, Tân Giáo, chuyện này ngươi cũng không biết sao?
Đạo lý là vậy, nhưng lại không thể nói như thế ra miệng được.
- Bạch phủ chủ thật biết nói đùa, Hắc Ám Thiên không phải tông môn gì, chỉ là vài bằng hữu cùng chung chí hướng tụ tập ở Mang Sơn, thương nghị chuyện ngày mùng bảy tháng tư tiến đánh Đạo Lăng Thiên Tông, xả hận cho ma tu chúng ta.
Lắc đầu, Đổng Nguyên Xương cười nói:
- Bạch phủ chủ là truyền nhân Ma Quân, chúng ta cũng đã ngưỡng mộ Thông Thiên Ma Quân lâu rồi, lần này cố ý chọn ngày mùng bảy tháng tư để kỷ niệm Ma Quân.
Dừng một chút, Đổng Nguyên Xương tiếp tục nói:
- Bạch phủ chủ thân là truyền nhân Ma Quân, bây giờ hẳn phải nên tới Mang Sơn tham gia lần tụ nghĩa này, tin là chỉ cần Bạch phủ chủ hô một tiếng tất có cả ngàn người hưởng ứng, khai sáng huy hoàng cho ma đạo chúng ta.
Những lời này Đổng Nguyên Xương nói dõng dạc, dáng vẻ như thành tâm thành ý cực kỳ.
Nếu như không biết, sợ rằng sẽ cho rằng gã tới ủng hộ truyền nhân Ma Quân.
- Lời này hơi quá rồi.
Giang tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Sợ là nếu ta tới Mang Sơn thật thì chưa chắc có thể còn sống trở về, trước đó không phải Vong Ưu lão nhân còn tập kích ta sao? Nếu không phải Huyết Ảnh Ma Quân và Tinh Hà lão tổ xuất thủ tương trợ, sợ là giờ ta đã sớm chết trong tay Vong Ưu lão yêu rồi!
Đẩy sang chuyện của Vong Ưu lão nhân, chân mày của Đổng Nguyên Xương không khỏi nhướng lên.