- Xưa nay hành vi của Vong Ưu lão yêu vốn ác liệt, cho dù ở trong ma đạo cũng đã có tiếng xấu, người như thế chỉ là số ít! Xin Bạch phủ chủ yên tâm, Hắc Ám Thiên ta nhất định sẽ phân rõ giới hạn với loại ma đầu này.
Trợn mắt nói điêu, nhưng đã tỏ rõ thái độ của Hắc Ám Thiên.
Cực Lạc lão tổ cấu kết với Vong Ưu lão nhân, không phải sao?
Cho dù trước đó vì nguyên nhân gì mà xảy ra va chạm, đến đây đều xóa bỏ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bạch Nhạc ngươi không phải nói rằng không biết Hắc Ám Thiên là gì sao?
Được, vậy thì xào bài lần nữa, chúng ta bắt đầu lại.
Không thể không nói, Đổng Nguyên Xương thật sự có chút bản lĩnh, chỉ dùng hai câu ba lời đã xóa sạch mọi chuyện, cho dù Bạch Nhạc còn bất mãn cũng không tiện bấu vào chuyện này để ra điều kiện với Hắc Ám Thiên.
- Đổng tiên sinh thật có bản lĩnh.
Mỉm cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng phân phó:
- Tiểu Nhan, dâng trà.
Tô Nhan nghe lời dâng trà cho Đổng Nguyên Xương, sau đó lại lui về phía sau Bạch Nhạc.
- Nói vậy vị này hẳn là Tô Nhan, Tô cô nương rồi, quả nhiên là trời sinh lệ chất.
Khẽ cười, lúc này Đổng Nguyên Xương mới ngồi xuống bên cạnh, xem như chính thức phân chủ khách.
- Đổng tiên sinh, về chuyện ngày mùng bảy tháng tư, Bạch mỗ xác thực đã nghe nói, có điều... chuyện này Bạch mỗ vẫn đang cân nhắc.
Nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó Bạch Nhạc mới tiếp tục nói:
- Đổng tiên sinh cũng biết, Bạch mỗ là phủ chủ Thanh Châu, hơn nữa nhận được sự thiên vị của Diệp Huyền đại sư, có quan hệ không cạn với Đại Càn Vương Triều, chuyện này không phải chỉ quyết định cho một người mà còn đại biểu cho thái độ của Đại Càn Vương Triều, không thể không thận trọng được.
Mí mắt hơi nhảy lên, Đổng Nguyên Xương nghe hiểu ý của Bạch Nhạc, nhưng cũng chính vì vậy nên trong lòng gã mới nặng nề thêm vài phần.
Hiển nhiên bây giờ Bạch Nhạc đã đưa cả Đại Càn Vương Triều vào, nói êm tai là vậy nhưng trên thực tế chính là đang nói cho gã biết, thái độ của Bạch Nhạc chính là thái độ của Đại Càn Vương Triều.
Vì thế, tầm quan trọng của Bạch Nhạc tăng thêm một tầng.
- Ngày xưa Đại Càn Vương Triều đứng đầu cửu châu, không phải là do Đạo Lăng Thiên Tông mạnh mẽ nhúng tay vào nên dẫn tới Đại Càn Vương Triều không thể không lui bước, bây giờ chỉ còn lại Ung Châu thôi sao?
- Trong thiên hạ tất cả là đất của vua, đất xung quanh đều là vương thần.
Khoát tay, Bạch Nhạc tùy ý nói:
- Xa thì không nói, chí ít, hai châu Thanh – Duyện bây giờ cũng đều là đất của Đại Càn Vương Triều.
Thanh Châu, Duyện Châu!
Nghe thế, trong lòng Đổng Nguyên Xương cũng không khỏi run lên.
Đúng vậy, trước đây là Bạch Nhạc dùng sức một mình áp đảo Thanh Châu, trở thành chủ của Thanh Châu.
Duyện Châu cũng đã thần phục, chỉ dựa vào lực của hai châu này, Bạch Nhạc cũng hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ một phương, còn cả Đại Càn Vương Triều, bây giờ cho dù là thế lực ma đạo hay là tam đại thiên tông, ai dám coi khinh vị thanh niên trẻ tuổi này?
...
Đổng Nguyên Xương vẫn chưa đạt thành ăn ý với Bạch Nhạc, có điều, phiền phức do Vong Ưu lão nhân mang tới, Bạch Nhạc đã thể hiện rằng sẽ không truy cứu nữa.
Ngày hôm sau, người của Mang Sơn cũng chạy tới thành Thanh Châu, dẫn đầu là Y Xuyên lão tổ đã gặp mặt Bạch Nhạc.
Đương nhiên vẫn giống hôm trước, Bạch Nhạc vẫn thẳng thắn phủ nhận chuyện đi qua Mang Sơn, không mặn không nhạt ứng phó vài câu, chưa nói ra kết quả gì mang tính thực chất.
Ngay sau đó, Tân Giáo do Đạp Thiên Ma Quân tập hợp cũng có người tới.
Thành Thanh Châu càng ngày càng náo nhiệt.
Mười ngày sau, bốn người Ngư Tiều Canh cũng tới từ vương thành, thư sinh tự mình bố trí đại trận phòng ngự ở thành Thanh Châu để phòng ngừa có cường giả lấy chuyện hủy diệt thành Thanh Châu để uy hiếp.
Ngay lúc đó, cao thủ Duyện Châu cũng nhao nhao chạy tới, thể hiện sẽ nghe theo bất cứ quyết định gì của Bạch Nhạc.
Như một cái lưới lớn rốt cục được tạo ra vào lúc này.
Nhưng mà ngay khi người khác chờ ở Thanh Châu nghe quyết định của Bạch Nhạc, hắn đã lần nữa lặng yên rời khỏi thành Thanh Châu.
Bạch Nhạc tất nhiên không muốn tiêu diệt tam đại thiên tông, như vậy nói chuyện với người của tam đại thiên tông là chuyện vô cùng cần thiết.
Đạo Lăng Thiên Tông tạm thời không nói, thái độ của Thái Cực Đạo cùng Tiên Du Kiếm Cung có vẻ rất quan trọng.
Lần này khí thế ma đạo ngút trời, muốn duy trì cân bằng đạo ma nhất định phải làm tam đại thiên tông lần nữa đứng cùng nhau.
Giữa hai tông môn, Bạch Nhạc cân nhắc hồi lâu, sau vẫn chọn Tiên Du Kiếm Cung trước.
So với Thái Cực Đạo, quan hệ của Tiên Du Kiếm Cung và Đại Càn Vương Triều có thể nói là ôn hòa hơn một chút, trước đây Ngô Tuyết Tùng từng bái môn hạ Tiên Du Kiếm Cung.
Hơn nữa trong tay Bạch Nhạc cũng có một phần lễ vật có thể trả lại cho Tiên Du Kiếm Cung để bày tỏ thiện ý.
Mặc dù chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông đều chết trong tay Diệp Huyền đại sư, đối với Đại Càn Vương Triều, đối với vị truyền nhân do Diệp Huyền đại sư lựa chọn này đương nhiên sẽ không có hảo cảm, nhưng bây giờ cục diện này sợ rằng quyền lợi mới là thứ đối phương coi trọng hơn.
Huống chi, tình huống xấu nhất thì cho dù trở mặt, bây giờ Bạch Nhạc cũng có tự tin có thể thoát thân an toàn.