Thái Cực Đạo ở Lương Châu, giáp giới với Ung Châu, ngay ở phía nam Ung Châu, cách Thanh Châu khá xa.
Cũng may là bây giờ Bạch Nhạc đã bước vào Tinh Hải Cảnh, bằng không nếu phải chạy đi, sợ là sẽ mất mấy tháng.
Tiên Du Kiếm Cung ở phía nam của Lương Châu, xuống chút nữa là Miêu Cương Man Hoang Chi Địa, không nằm trong cửu châu.
Trước đây Tiên Du Kiếm Cung chọn nơi này để lập tông là do muốn làm Miêu Cương phải kinh sợ, nhiều năm đã qua xác thực không có cao thủ Miêu Cương dám bước nửa bước vào đó, bản thân chuyện này là công lao của Tiên Du Kiếm Cung.
Rất nhiều chuyện không đến mức quá khó lý giải.
Trên thực tế, nếu không phải trước đó Bạch Nhạc đã xem nhiều điển tịch ở Đại Càn Vương Triều, hắn cũng sẽ không hiểu được chuyện này.
Cho dù trước đây Đại Càn Vương Triều, tam đại thiên tông thậm chí là ma tu cũng vậy, những người này tranh đấu với nhau là chuyện bình thường, nhưng trong chuyện đối ngoại vân duy trì sự nhất trí cao độ.
Miêu Cương và Man Di phương bắc cho tới giờ đều cấm bước vào trong một bước, nếu có kẻ tự tiện vào, tới giờ vẫn chỉ một chữ: giết!
Đến Tiên Du Kiếm Cung, Bạch Nhạc cũng không có ý che giấu thân phận.
Tuyết y trắng tinh, một thanh kiesm tùy ý thắt bên hông, phiêu dật tuấn trần không lời nào tả được.
Vùng tây nam vốn có quần sơn vờn quanh.
Tiên Du Kiếm Cung ở giữa những ngọn núi này, chỉ là toàn bộ Tiên Du Kiếm Cung trôi nổi trong bầu trời quần sơn, chỉ có đệ tử trên Tinh Cung Cảnh mới có tư cách bước vào, để tử còn lại chỉ có thể ở trong các dãy núi xung quanh.
Đệ tử vãng lai đều có thủ đoạn ngự kiếm phi hành, hiệu quả chưa chắc xuất sắc nhưng lại cực kỳ có tính trang nghiêm.
Cả thiên hạ không ai dám đùa giỡn.
Trang phục của Bạch Nhạc nếu ở chỗ khác sẽ có vẻ cực kỳ chói mắt, nhưng ở Tiên Du Kiếm Cung lại chỉ tính là bình bình, hoàn toàn không có ai chú ý tới.
- Vị sư đệ này, ngươi ở núi nào? Ta nói này, kiếm bên hông ngươi thắt quá thô ráp, không chút mỹ cảm! Cả búi tóc quá qua loa có lệ, kiểu này sao được xuống núi?
Mới vừa đi tới bên ngoài Tiên Du Kiếm Cung liền có đệ tử đi tới, chỉ vào Bạch Nhạc, vẻ mặt ghét bỏ, chỉ trích.
Mặc dù Bạch Nhạc đã nghĩ tới rất nhiều tình cảnh khi đi tới Tiên Du Kiếm Cung sẽ gặp phải, nhưng không ngờ lại là phương thức khác thường này.
Bật cười lớn, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Xin thỉnh giáo vị sư huynh này, kiếm phải thắt thế nào mới đúng?
- Ừm, kiểu này!
Đệ tử kia cởi bội kiếm bên hông mình xuống, lần nữa thắt làm mẫu cho Bạch Nhạc.
Chuyện này còn rất nghiêm túc, vốn Bạch Nhạc không cảm thấy có gì, nhưng khi thây đối phương thắt mẫu thì cảm thấy kiểu đó xác thực là mỹ quan hơn nhiều.
Chỉ là thủ pháp rườm rà đó Bạch Nhạc hiển nhiên không nhớ được.
Gượng cười, Bạch Nhạc bất đắc dĩ giang tay ra, ý bảo mình nhìn không hiểu.
Đệ tử kia tức giận trợn mắt nói:
- Thôi đi, tại sao bổn tông lại có đệ tử ngốc như ngươi chứ, để ta thắt giúp ngươi đi!
Khi đang nói chuyện, đệ tử kia đi thẳng tới bên cạnh Bạch Nhạc, cởi kiếm xuống.
Vừa giúp Bạch Nhạc thắt lại dây buộc, vừa nói:
- Ngươi là đệ tử của núi nào, đồng môn của ngươi không dạy ngươi sao? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, sao lại cho phép ngươi xuống núi?
Nhìn đối phương nghiêm túc giúp mình cột chắc bội kiếm, khóe miệng Bạch Nhạc cũng không khỏi nở nụ cười rực rỡ.
- Ánh mắt của sư huynh huynh thật tốt, ta ấy à, không phải đệ tử của núi nào hết, lần này đến là để bái sơn.
- Không phải đệ tử bổn tông?
Nghe vậy, tên đệ tử kia nhất thời bị dọa giật mình:
- Làm sao có thể, vỏ kiếm này tuyệt đối là do bổn tông đặc chế, bằng không căn bản là không thắt được...
Nói được nửa câu, trong lòng đệ tử kia đột nhiên run lên, vô ý thức lui lại mấy bước, trong mắt tỏa ra địch ý:
- Ngươi giết đệ tử bổn tông?
Đệ tử Tiên Du Kiếm Cung cực kỳ coi trong bội kiếm, có thể nói là người còn kiếm còn.
Đối phương rõ ràng mang theo bội kiếm của bổn tông, lại không phải người của bổn tông, vậy chỉ có cách giải thích là đối phương đã giết đệ tử bổn tông, cướp đoạt bội kiếm!
Đệ tử kia chỉ tuần thú sơn môn mà thôi, thực lực còn chưa tới Tinh Cung Cảnh, bây giờ nhận thấy chuyện dị thường nên trong lòng đương nhiên sẽ căng thẳng.
Chỉ là khi đang căng thẳng lại không khỏi cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Đùa gì thế!
Đây là Tiên Du Kiếm Cung!
Cho dù có người thật sự giết đệ tử bổn tông, cướp đoạt bội kiếm, chẳng lẽ không phải nên trốn thật xa sao? Đâu có đạo lý tìm tới cửa nhà mình, đây không phải là tới chịu chết sao?
- Đừng căng thẳng, ta đến quý tông không có địch ý.
Cười khẽ, Bạch Nhạc mỉm cười nói:
- Xin hãy thay ta thông truyền, nói... Bạch Nhạc đến đây bái sơn!
- Thông truyền gì mà thông truyền, ngay cả lai lịch của ngươi ngươi còn chưa nói, ta làm sao thông truyền được?
Đệ tử kia vô ý thức bác bỏ, chỉ là mới nói được một nửa thì gã đột nhiên phản ứng kịp, sau một khắc, giọng của đệ tử kia cũng không khỏi run lên:
- Ngươi nói... ngươi mới nói tên người là gì?
Khóe miệng nở nụ cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng lặp lại lần nữa:
- Bạch Nhạc, đến đây bái sơn!