Chỉ tiếc, trước đây có Diệp Huyền đại sư tọa trấn Đại Càn Vương Triều, gã không đủ khả năng chống lại, hơn nữa người bình thường tính mệnh hữu hạn, chờ tu vi của gã đại thành thì quan lại trước đây hại chết cả nhà gã đã sớm chết rồi.
Chỉ là, mối hận với Đại Càn Vương Triều vẫn luôn bị ghi khắc.
Hồ Đỉnh Quân từng nhiều lần làm khó dễ Đại Càn Vương Triều, cũng là một vị cao thủ mà Đại Càn Vương Triều vô cùng chán ghét, cảnh giác.
Cũng chính vì vậy, đối phương mới gọi thẳng tên Bạch Nhạc chứ không xưng hô Bạch phủ chủ.
- Bạch Nhạc, nơi đây không phải Thanh Châu, không chào đón ngươi, ngươi có thể đi.
Hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn không thèm hỏi tại sao Bạch Nhạc lại tới, Hồ Đỉnh Quân liền quát lớn.
Chân mày nảy lên, thái độ của Bạch Nhạc cũng cường ngạnh:
- Xin hỏi có chuyện gì vậy, Mỹ Nhiêm đạo trưởng đã trở thành chưởng giáo chân nhân của Thái Cực Đạo rồi à?
Trước đó khách khí là vì Bạch Nhạc không muốn trở thành địch của Thái Cực Đạo.
Nhưng chuyện đó không có nghĩa là Bạch Nhạc phải cam chịu đối phương khinh thị và chửi bới.
Cho dù vị Mỹ Nhiêm đạo trưởng này có cường thế như nào, bây giờ cũng bị Bạch Nhạc không coi vào đâu.
- Ngươi!
Một câu này của Bạch Nhạc nhất thời làm Hồ Đỉnh Quân hận thù không nhẹ.
Mặc dù bây giờ Hồ Đỉnh Quân ở Thái Cực Đạo có bối phận và thực lực đều cao cấp nhất, nhưng dù sao gã cũng không phải là chưởng giáo của Thái Cực Đạo, không có tư cách đại biểu cho Thái Cực Đạo.
Đột nhiên phẩy tay áo một cái, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói:
- Bạch mỗ thân là phủ chủ Thanh Châu, đại biểu cho Đại Càn Vương Triều tới đây, không muốn gặp ta, cũng chỉ có chưởng giáo Thái Cực Đạo mới có tư cách từ chối ta! Mỹ Nhiêm đạo trưởng làm như thế sợ là đang bao biện làm thay!
- Bạch phủ chủ nói đúng, có điều Hồ trưởng lão là nhất thời lỡ miệng mà thôi, không hẳn là muốn quá phận, Bạch phủ chủ đến Thái Cực Đạo ta, có lời gì không ngại hãy nói thẳng.
Trưởng lão ở bên cạnh Hồ Đỉnh Quân ngắt lời, nhẹ giọng nói.
- Bạch mỗ theo lễ đến đây bái sơn, chỉ là trên đường gặp phải công kích của Hắc Ám Thiên, bây giờ các hạ không phải nên mời ta vào tông trước hay sao? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Thái Cực Đạo?
Vẫn chưa đáp lời vấn đề của đối phương, Bạch Nhạc nói.
Hơi trầm mặc một lát, vị trưởng lão kia rốt cục phải tự tay làm thủ thế mời:
- Bạch phủ chủ, mời!
Hồ Đỉnh Quân tức giận tới râu mép liên tục run run, nhưng cuối cùng không tiếp tục mở mồm ngăn cản nữa.
Cho dù gã khó chịu với Bạch Nhạc như thế nào nhưng cuối cùng cũng không có tư cách chặn Bạch Nhạc ngoài cửa.
Bây giờ Bạch Nhạc không phải hạng người vô danh bừa bãi nữa mà đã là một trong những cường giả danh động thiên hạ, cho dù là thực lực hay thân phận đều có thể được bất kỳ kẻ nào, bất kỳ tông môn nào coi trọng.
Cho dù có thích hay không, đối mặt với Bạch Nhạc cũng phải duy trì sự tôn trọng.
Phất ống tay áo, Bạch Nhạc không tiếp tục để ý tới đối phương nữa, bay thẳng về phía sơn môn Thái Cực Đạo.
Trước đó Hắc Ám Thiên giở trò như thế, mặc dù gây nên không ít phiền phức cho Bạch Nhạc những cũng làm hắn thêm phần chủ động khi đối mặt với Thái Cực Đạo.
Khi bọn Bạch Nhạc vẫn đang trên đường hồi tông, tin tức đã truyền tới Thái Cực Đạo trước.
Mấy trưởng lão Thái Cực Đạo cùng với đệ tử Tinh Hải Cảnh đều đã chạy tới đại điện.
- Bọn Hồ trưởng lão vừa truyền tin, Bạch Nhạc bị cao thủ Hắc Ám Thiên tập kích ở gần bổn tông, lúc bọn Hồ trưởng lão chạy tới, đối phương đã trốn vào Bán Thần Lĩnh Vực, Bạch Nhạc muốn tới bái sơn.
Lý Tường chậm rãi quét mắt nhìn mọi người trong đại điện, trầm giọng nói:
- Mặc dù không biết Bạch Nhạc muốn làm gì, thế nhưng hẳn là có liên quan tới chuyện trước đó hắn tới Tiên Du Kiếm Cung... bây giờ gọi mọi người qua đây chính là muốn thương nghị trước, xem chúng ta nên dùng thái độ gì đối với hắn.
Vừa mới tiếp nhận chức vụ chưởng giá, Lý Tường còn chưa có quyền uy một lời tự quyết, rất nhiều chuyện đều phải thương nghị với các trưởng lão trước mới có thể quyết định.
Ánh mắt đảo qua mọi người, Lý Tường tiếp tục nói:
- Ta biết, bổn tông xưa nay vẫn không hợp với Đại Càn Vương Triều, những người có thái độ như Hồ trưởng lão cũng không phải số ít... thế nhưng, bây giờ dù sao cũng đã khác rồi, bạch Nhạc cường thế như thế nào chư vị cũng hiểu. Ta cho rằng, bổn tông không nên có thêm đại địch như vậy.
- Đương nhiên... rốt cục phải làm sao, vẫn cần mọi người thương lượng, lấy ý kiến số đông để quyết.
- Lần này Bạch Nhạc đến chỉ sợ là vì mời chúng ta xuất thủ, viện trợ cho Đạo Lăng Thiên Tông.
Đột nhiên, trong đám người, Tiêu Dật Phong trầm giọng nói.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Tiêu Dật Phong.
Lúc đại hội Đạo Môn, Tiêu Dật Phong vẫn chỉ là một thiên tài mà thôi, không có quyền nói chuyện.
Nhưng trước đây ở chuyến đi cấm địa thượng cổ, không quản đạo ma, đệ tử xuất sắc nhất của các tông hầu như đều chết hết, chỉ có Tiêu Dật Phong sống sót.