Sau đó, Tiêu Dật Phong thuận lợi bước vào Tinh Hải, thực lực tăng vọt, vốn đã được khâm định làm chưởng giáo chân nhân đời tiếp theo, chỉ là trong trận chiến vương thành, chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông đồng thời vẫn lạc, Tiêu Dật Phong dù sao cũng mới bước vào Tinh Hải, không đủ phục chúng nên mới khiến Lý Tường được tiếp chưởng Thái Cực Đạo.
Có điều, cho dù vậy, Tiêu Dật Phong cũng có danh vọng cực cao trong tông môn.
Tiêu Dật Phong vừa mở miệng, nhất thời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Trong mắt là sự nghiêm túc, Tiêu Dật Phong chậm rãi nói:
- Ta hiểu Bạch Nhạc, hắn có tình cảm sâu đậm với Vân Mộng Chân, bây giờ quần ma tụ ở Mang Sơn, ước định ngày mùng bảy tháng tư sẽ tiến đánh Đạo Lăng Thiên Tông, Vân Mộng Chân tất sẽ gặp nguy hiểm... bây giờ, chỉ dựa vào sức mạnh của Bạch Nhạc thì không đủ đối kháng với quần ma Mang Sơn, cho nên muốn cứu Vân Mộng Chân, cứu Đạo Lăng Thiên Tông chỉ còn cách để bổn tông cùng Tiên Du Kiếm Cung đồng loạt ra tay, tam đại thiên tông cùng chống lại ma đạo.
- Chỉ vì Vân Mộng Chân mà Bạch Nhạc nguyện mạo hiểm lớn như vậy sao? Phải biết rằng hắn vốn là truyền nhân Ma Quân, tiêu diệt Đạo Lăng Thiên Tông không phải là kết quả hắn muốn à?
Một vị trưởng lão ở bên cạnh chần chừ đặt câu hỏi.
- Trước đây Bạch Nhạc vì Vân Mộng Chân còn không tiếc cả mạng sống... mạo hiểm chút thì tính là gì?
Lắc đầu, Tiêu Dật Phong trầm giọng giải thích.
- Ngây thơ!
Cười lạnh, trưởng lão kia khỉnh thường nói:
- Bạch Nhạc cho rằng mình là ai chứ? Chỉ bằng miệng lưỡi là có thể thuyết phục chúng ta cùng Tiên Du Kiếm Cung sao? Thời đại của Đạo Lăng Thiên Tông đã qua, cho dù là ai cũng không thể nghịch thiên được.
Trước đó Đạo Lăng Thiên Tông cũng đã phái người tới nói chuyện này, cho dù là Tiên Du Kiếm Cung hay Thái Cực Đạo đều từ chối không chút do dự.
Bây giờ Bạch Nhạc tới nói chuyện này, chỉ có thể nói là ngây thơ.
- Ý ngươi thế nào?
Không để ý tới người khác nữa, Lý Tường nhìn Tiêu Dật Phong, chậm rãi hỏi.
Bước ra một bước, Tiêu Dật Phong bình tĩnh nói:
- Để ta gặp Bạch Nhạc trước, thử xem cân lượng của hắn thế nào! Nếu như ngay cả ta cũng đánh không thắng, thì không cần gặp mặt làm gì, còn ngược lại... thì có thể nói chuyện một lần.
- Có lý!
Những lời này của Tiêu Dật Phong nhất thời được đa số mọi người tán thành.
Từ sau khi đánh một trận ở Đạo Lăng Sơn, mặc dù có không ít lời đồn về Bạch Nhạc, nhưng cuối cùng vẫn chưa tận mắt thấy.
Đối với Bạch Nhạc vẫn có rất nhiều người ôm ý khinh miệt.
Ngược lại, thực lực của Tiêu Dật Phong thì mọi người đều biết, để Tiêu Dật Phong đi thử thực lực của Bạch Nhạc sẽ dễ quyết định thái độ hơn.
Trên đời này, thực lực quyết định tất cả.
Chỉ có sở hữu đủ thực lực mới nhận được sự tôn trọng tương ứng.
Đạo lý này cũng rất đơn giản.
- Bạch Nhạc, đặc biệt tới bái sơn!
Dường như là đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng của Bạch Nhạc, hiển nhiên đã tới trước sơn môn.
Trong mắt hiện lên tia sáng, trong nháy mắt, cả người Tiêu Dật Phong biến mất tại chỗ.
Trước sơn môn!
Bạch Nhạc đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn sơn môn Thái Cực Đạo chờ đối phương hồi đáp.
Lấy thân phận hiện giờ của Bạch Nhạc không thể tùy tiện bước vào tông môn của đối phương.
- Bạch Nhạc, đánh một trận ở Đạo Lăng Sơn, đã lâu không gặp... hôm nay gặp lại có dám đánh một trận không?
Người chưa đến, tiếng của Tiêu Dật Phong đã truyền tới trước.
Trong nháy mắt, toàn bộ Thái Cực Đạo cũng chấn động theo.
Cho dù là danh tiếng của Bạch Nhạc hay là uy vọng của Tiêu Dật Phong đều đủ kích động tới hứng thú của đệ tử Thái Cực Đạo.
Mặc dù Hồ Đỉnh Quân đã sớm truyền tin về, nhưng cũng chỉ giới hạn trong những cao thủ Tinh Hải Cảnh, đại đa số đệ tử Thái Cực Đạo vẫn chưa biết rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Bạch Nhạc đột nhiên đến thăm, bản thân chuyện đó đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bây gừi Tiêu Dật Phong chủ động khiêu chiến càng làm tất cả mọi người trở nên hưng phấn.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Dật Phong liền xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc.
- Tiêu huynh, đã lâu không gặp!
Thần sắc không chút thay đổi, Bạch Nhạc tùy ý nói, trên mặt còn nở nụ cười rực rỡ.
Trước khi đến Thái Cực Đạo, Bạch Nhạc cũng biết tất sẽ gặp lại Tiêu Dật Phong, chỉ là không nghĩ rằng Tiêu Dật Phong lại gấp gáp như vậy, hắn còn chưa bước vào sơn môn mà gã đã dẫn đầu khiêu chiến rồi.
- Bạch Nhạc, muốn vào sơn môn, trước hết phải đánh bại ta! Bằng không thì không có tư cách bước vào sơn môn Thái Cực Đạo ta.
Chỉ vào sơn môn ở phía sau, Tiêu Dật Phong ngạo nghễ nói.
So với lúc ở cấm địa thượng cổ, Tiêu Dật Phong hiển nhiên đã tự tin hơn nhiều.
Bước vào Tinh Hải Cảnh, tăng cao thực lực nên tính cách cũng khác biệt.
Trước đó sự thắng thua khi còn là Tinh Cung Cảnh căn bản không còn ý nghĩa gì.
Trong lịch sử, lúc ở Tinh Cung Cảnh lợi hại, nhưng sau khi bước vào Tinh Hải Cảnh lại bị đối phương đánh bại có không ít trường hợp.
Nhìn Tiêu Dật Phong, Bạch Nhạc nhếch miệng nở nụ cười, lắc đầu:
- Tiêu huynh, ta và ngươi cũng coi như là quen biết cũ, hà tất phải như vậy... ngươi không thắng được ta.
Đối mặt với Tiêu Dật Phong, Bạch Nhạc không hề có ý khiêm nhượng, còn tỏ ra vô cùng cao ngạo.