Đó không phải là do hắn coi thường Tiêu Dật Phong mà là vì đối phương lựa chọn thời cơ này để khiêu chiến có nghĩa là không có đường lui.
Thân phận hiện giờ của Bạch Nhạc cùng với mục đích hắn tới lần này đều không cho phép hắn thất bại.
Ngươi không thắng được ta.
Lời này rất ngông cuồng, dường như làm người ta hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận, giẫm dưới chân, hung hăng đạp lên mặt.
Nhưng lời này nói ra từ miệng Bạch Nhạc lại có vẻ tự nhiên như thế.
Bởi vì hắn vốn xuất sắc như thế.
Cho dù là Bạch Nhạc hay Yến Bắc Thần, từ khi cái tên này xuất hiện trong tầm mắt mọi người tới giờ, con đường này, những trận chiến cùng thế hệ, Bạch Nhạc chưa từng thua lần nào.
Cho dù ngươi đứng ở lập trường nào cũng đều phải thừa nhận, Bạch Nhạc thật sự là thiên tài xuất sắc nhất trên đời này.
- Mọi việc luôn có kỳ tích!
Nhìn Bạch Nhạc, trong mắt Tiêu Dật Phong cũng không hề nản chí, tỏa ra sự bình tĩnh khác thường.
- Không tin số mệnh, Bạch Nhạc, đây là ngươi dạy ta.
Ta không tin số mệnh!
Trong cấm địa thượng cổ, Bạch Nhạc mấy lần bị ép vào tuyệt cảnh, dường như không nhìn thấy hy vọng sống nào, chỉ còn một hơi thở nhưng một câu nói này dường như chống đỡ tất cả, tạo lên cái tên truyền kỳ như bây giờ.
Kể từ đó, tất cả mọi người đều nhớ kỹ tên của Bạch Nhạc, nhớ kỹ bốn chữ này.
Bây giờ câu này nói ra từ miệng Tiêu Dật Phong cũng tỏa ra sức mạnh làm người ta sôi trào nhiệt huyết.
Nhìn Tiêu Dật Phong, Bạch Nhạc đột nhiên cười rộ lên.
Không thể không thừa nhận, bây giờ xác thực Tiêu Dật Phong đã mạnh hơn trước đây, cho dù là thực lực hay tâm chí đều đã đạt được một cấp độ khác.
Giả sử ở trong cấm địa thượng cổ, Tiêu Dật Phong có thể có tâm chí hiện tại, sợ rằng kết cục chưa chắc là như thế này.
Ma luyện tới thời khắc sinh tử, đối với mỗi người đều là một cơ hội cực lớn, có thể làm người ta bay vọt về chất.
Chỉ tiếc... đã quá trễ!
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhìn Tiêu Dật Phong, thở dài nhẹ giọng nói:
- Ra tay đi, Tiêu huynh... ta cho ngươi cơ hội ra tay toàn lực.
Hai tay thả lỏng phía sau, thậm chí Bạch Nhạc không có ý rút kiếm.
Gió núi gào thét thổi tuyết y lất phất bay như đang cưỡi gió đạp mây, khiến người ta không tự giác sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Cực kỳ bức bách!
Không nói tới Tiêu Dật Phong, bây giờ những đệ tử Thái Cực Đạo ở cạnh nhìn thấy không khỏi cảm thấy hận tới ngứa răng. Nếu không phải biết rõ không địch lại bọn họ quả thực hận không thể tự mình xuất thủ đánh tên khốn này thành đầu heo.
Thu hết ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng Bạch Nhạc vẫn không thèm quan tâm.
Không, hoặc có lẽ đây chính là kết quả hắn muốn.
Hoàn toàn khác với khi ở Tiên Du Kiếm Cung, đối mặt với Thái Cực Đạo vẫn luôn ôm địch ý với hắn, thủ đoạn dụ dỗ không có tác dụng, nếu như bây giờ còn tỏ ra khiêm tốn thì sẽ thật sự không vào nổi sơn môn Thái Cực Đạo.
Cho nên, biện pháp duy nhất của hắn chính là cao ngạo.
Lấy sự kiêu ngạo nhất, tỏ vẻ nhất để đánh tan sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng những đệ tử Thái Cực Đạo này, để họ phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm người Thái Cực Đạo nghe hắn nói, đồng thời nghiêm túc suy nghĩ từng câu hắn nói.
- Ầm!
Dưới chân đột nhiên bước ra, trên người Tiêu Dật Phong tỏa ra sức mạnh kinh khủng, không chút thăm dò, trong nháy mắt động thủ, Tiêu Dật Phong thôi động ngay Tinh Hải.
Lần này đối mặt với Bạch Nhạc lần nữa, trong lòng Tiêu Dật Phong sớm đã không chút khinh thị.
Thậm chí còn ngược lại, trong lòng gã vẫn luôn đặt mình ở tư thế người khiêu chiến, xuất thủ phải dùng toàn lực ứng phó, không để lại chút chỗ trống nào.
Trong chớp mắt, không trung chợt hiện lên hai màu đen trắng, hình thành một thái cực đồ án huyễn lệ.
Tinh Hải hai ngàn trượng, âm dương giao hòa dường như hình thành một trạng thái gần như hoàn mỹ.
Tinh Hải hoàn mỹ!
Thực lực như này cho dù ở Thái Cực Đạo trước đây, trong những thiên tài từng sở hữu cũng có thể đứng trong hàng ngũ ba vị trí đầu.
Trong nháy mắt, đệ tử Thái Cực Đạo không khỏi hoan hô theo.
Cho tới nay, Tiêu Dật Phong vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, thậm chí bọn họ còn cho rằng cho dù Đạo Lăng Thánh Nữ cũng chưa hẳn là đối thủ của Tiêu Dật Phong.
Cho tới khi đánh một trận ở cấm địa thượng cổ Đạo Lăng Sơn mới đánh vỡ huyễn tưởng trong lòng vài người.
Làm bọn họ biết rõ, hóa ra trên đời này thật sự có thiên kiêu có thể vô song, chèn ép tất cả như thế.
Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân, Dạ Nhận!
Trước mặt ba người này, dường như tất cả mọi người đều phải làm nền.
Bây giờ lần nữa nhìn thấy Tiêu Dật Phong ra tay toàn lực, sức mạnh cường đại đó phải làm bọn họ lần nữa hoan hô, dường như đã thấy cảnh Tiêu Dật Phong hung hăng giẫm Bạch Nhạc ở dưới chân vậy.
Nhưng mà lúc này trên mặt Bạch Nhạc thậm chí không chút biến hóa nào.
- Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật! Hai cho một thái cực, quả nhiên không tầm thường.
Cảm thán một câu, khi nói, trên người Bạch Nhạc đồng thời tỏa ra kiếm ý khiếp người, xông thẳng lên trời.
Kiếm khí thành Tinh Hải ba nghìn trượng!