Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1537 - Chương 1537: Kiếm Như Xé Vải

Chương 1537: Kiếm như xé vải Chương 1537: Kiếm như xé vải

Không giấu giếm, trong tích tắc, Bạch Nhạc liền thể hiện ra thực lực hoàn mỹ.

Song tu đạo ma, còn cả kiếm đạo khủng bố, ba loại này giao hòa vào nhau chân chính hình thành Tinh Hải khủng bố bậc này.

Giống như một thanh lợi kiếm chợt xé rách trời cao, đâm thẳng về hướng thái cực đồ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người của Thái Cực Đạo không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Tinh Hải ba nghìn trượng!

Cho dù là không hiểu gì cả, chỉ nhìn vào độ cao của Tinh Hải cũng có thể hiểu, cùng là những người mới vào Tinh Hải Cảnh, giữa Bạch Nhạc và Tiêu Dật Phong ai mạnh ai yếu.

Không phải Tiêu Dật Phong quá yếu, mà là Bạch Nhạc thực sự quá mạnh.

- Thái Cực Đồ!

Trong tích tắc, hai mắt của Tiêu Dật Phogn cũng chợt hóa thành hai màu đen trắng, búi tóc tản ra, tóc dài không gió mà bay tỏa ra uy áp thần ma khiếp người.

Toàn bộ Tinh Hải chợt phát sinh sự thay đổi, không trung chợt dao động, không, phải nói là sống lại.

Không động tĩnh, phát sinh sự thay đổi âm dương.

Lúc trước ở trong cấm địa thượng cổ, Vân Mộng Chân từng nói Thái Cực Chi Luận với Bạch Nhạc, cũng lúc đó, Bạch Nhạc còn bắt đầu quen thuộc quá trình suy tính cực lực.

Bây giờ, thần thông Thái Cực Đồ lần nữa thi triển trong tay Tiêu Dật Phong làm Bạch Nhạc như lần nữa được trở lại thời điểm đàm luận thái cực với Vân Mộng Chân, lần nữa cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đó.

Trình độ cao thấp của Tinh Hải đương nhiên có thể phán đoán được thực lực mạnh yếu, nhưng những trận chém giết trên đời xưa nay không đơn thuần do cảnh giới tu hành quyết định được.

Bằng không cần gì phải tu luyện thần thông gì, cần gì phải học thủ đoạn chém giết gì, chỉ cần đâm đầu vào tu luyện, động thủ, so xem Tinh Hải của ai lớn hơn, cảnh giới của ai tăng nhanh hơn là được.

Tinh Hải kém hơn Bạch Nhạc một nghìn trượng, nhưng Tiêu Dật Phong lại không hề lùi bước, thậm chí chiến ý còn dâng cao!

Khi Thái Cực Đồ hình thành dường như có một bức họa lớn bao phủ vào Bạch Nhạc.

Cho dù lấy thực lực của Bạch Nhạc cũng không có cách nào tránh được sự khống chế của Thái Cực Đồ, cả người rơi vào trong đó. Nhìn từ bề ngoài, dường như Bạch Nhạc bị thu nhỏ lại, bị vây bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thái Cực Đồ xoay tròn mài nhỏ, hóa thành hư vô.

- Chiến thắng đã định!

Thái Cực Đạo, vô số đệ tử ở xung quanh nhìn Bạch Nhạc bị cuốn vào trong Thái Cực Đồ liền nhất thời hưng phấn nhảy dựng lên.

Thân là đệ tử Thái Cực Đạo, bọn họ đương nhiên biết rõ thần thông Thái Cực Đồ khủng bố đến mức nào. Bất kể là ai, muốn chống lại Thái Cực Đồ thì biện pháp duy nhất chính là không được để mình rơi vào bên trong, lượn quanh bên ngoài Thái Cực Đồ so với bị cuốn vào trong tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Trên thực tế với thực lực của Bạch Nhạc, nếu như hắn không muốn, Tiêu Dật Phong chỉ sợ cũng không dễ để cuốn được Bạch Nhạc vào bên trong.

Chỉ là, Bạch Nhạc vẫn quá khinh thường.

Trước đó hắn nói cho Tiêu Dật Phong một cơ hội ra tay toàn lực, vì thế thật sự không hề chống cự, mặc cho Thái Cực Đồ cuốn mình vào.

- Quá càn rỡ!

Ở bên cạnh quan sát, Hồ Đỉnh Quân khinh thường nói:

- Không cho hắn nếm mùi đau khổ, hắn lại thật sự coi mình là Thông Thiên Ma Quân!

Từ ban đầu, Hồ Đỉnh Quân đã đầy chán ghét Bạch Nhạc, bây giờ thấy Bạch Nhạc chịu thiệt thì nhất thời không nhịn được mà bắt đầu châm chọc khiêu khích, không lo xung quanh có bao nhiêu người nghe, trào phúng hết khả năng:

- Ông trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Ta mà là hắn thì đâm thẳng đầu xuống đất cho rồi, không còn mặt mũi nào gặp người.

- Mỹ Nhiêm đạo trưởng, ăn nói cẩn thận!

Khẽ nhíu mày, trưởng lão ở bên cạnh trầm giọng nói.

Mặc dù bây giờ Bạch Nhạc rơi vào thế hạ phong, nhưng với nhãn lực của bọn họ đương nhiên nhìn ra, Bạch Nhạc đang cố ý đặt mình vào hoàn cảnh bị động.

Trước không nói, bây giờ thắng bại chưa phân, cho dù thắng thật cũng là do Bạch Nhạc quá tự phụ thôi, không thể thật sự chúng minh Tiêu Dật Phong mạnh hơn Bạch Nhạc được.

Bây giờ lắm người nhiều miệng, cho dù thắng hay bại, tin tức đều sẽ lan truyền.

Hồ Đỉnh Quân cười nhạo Bạch Nhạc như thế cũng sẽ bị truyền đi, đến lúc đó người gã đắc tội khả năng không chỉ mình Bạch Nhạc.

Thái Cực Đạo không muốn có qua lại gì với Bạch Nhạc, nhưng dưới cục diện bây giờ cũng tuyệt không muốn trở mặt hoàn toàn với Bạch Nhạc.

Bây giờ Bạch Nhạc không chỉ sở hữu thực lực bất phàm mà còn chấp chưởng toàn bộ Đại Càn Vương Triều cùng với quyền lực của hai châu Thanh – Duyện, thế lực ngập trời, không dưới tam đại thiên tông.

Hừ nhẹ, Hồ Đỉnh Quân cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá kích, mặc dù vẫn coi thường nhưng không nói tiếp nữa.

- Đại đạo, trên thái cực mà không làm cao, dưới lục cực mà không làm sâu, trước thiên địa mà không bị lâu, dài hơn thượng cổ mà không bị lão!

Trong đầu lần nữa hiện lên câu nói trước đó Vân Mộng Chân nói, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thở dài.

Đối mặt với Tiêu Dật Phong, mình thật sự đã có phần khinh thường, vị thiên tài ngày xưa này xác thực đã có được thực lực cực kỳ khủng bố.

Chỉ là, nếu nói đã thua... thì vẫn còn quá sớm.

- Coong!

Bình Luận (0)
Comment