Phải biết rằng, Bạch Nhạc khác với đệ tử khác, Bạch Nhạc thực sự nhập môn, kỳ thật cũng chỉ chưa đến một năm mà thôi, lòng trung thành đối với tông môn, căn bản là không thể so với những đệ tử từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn. Hơn nữa, thiên phú của Bạch Nhạc thật sự quá tốt, tốt đến mức, ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng không nhịn được mà vươn cành oliu, một khi rời khỏi tông môn, tương lai sẽ như thế nào, căn bản không ai dám kết luận.
Dựa theo ý tưởng của Từ Phong, Bạch Nhạc ít nhất nên ở trong tông môn vài ba năm, rồi mới suy nghĩ tới loại chuyện rời tông du lịch này.
Đáng tiếc, lại chung quy vẫn người tính không bằng trời tính.
So sánh với người khác, Từ Phong xem như là quen thuộc nhất với Bạch Nhạc trong tông môn, lúc này lời nói ra tất nhiên cũng không có quá nhiều cố kỵ,
- Bạch Nhạc, ta biết hiện giờ Linh Tê Kiếm Tông không giữ được ngươi, tương lai ngươi có lẽ cũng sẽ có lựa chọn và tiền đồ tốt hơn. Nhưng ngươi dẫu sao cũng xuất thân từ bản tông, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng quên điểm này.
Trầm mặc một chút, lúc này Bạch Nhạc mới nghiêm túc đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, Bạch Nhạc vĩnh viễn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
- Ngươi muốn rời tông du lịch, ta không ngăn cản ngươi, nhưng có một điểm... Ba năm sau, ta hy vọng ngươi có thể trở về.
Nhìn Bạch Nhạc, Từ Phong chậm rãi mở miệng nói.
- Ba năm?
Hơi có chút kinh ngạc, Bạch Nhạc có chút bất ngờ hỏi.
- Không sai!
Gật đầu, Từ Phong trầm giọng nói,
- Tất cả tông môn Huyền cấp, cứ cách mười năm, sẽ có một hồi khảo hạch, do các đệ tử chân truyền của tông môn tham gia! Tông môn có thể giành được chiến thắng trong khảo hạch, có thể có được đại lượng lợi ích, đây cũng là biện pháp duy nhất để tông môn khuếch trương dưới tình huống bình thường.
- Về phần tông môn xếp cuối, sẽ bị loại bỏ tư cách tông môn Huyền cấp.
Mày đột nhiên nhướn lên, đối với điểm này, Bạch Nhạc cũng là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Đương nhiên trừ địa vị tông môn ra, khảo hạch đối với tất cả đệ tử tham dự mà nói, cũng là một cơ hội vô cùng tốt! Người giành chiến thắng, chẳng những có thể có được đại lượng tài nguyên, hơn nữa thậm chí có thể đạt được cơ duyên bước vào Tinh Cung.
Nghe thấy điều này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi lâm vào động dung.
- Lần trước lúc khảo hạch, nếu không phải có Khổng Từ, chỉ sợ bản tông ngay cả địa vị tông môn Huyền cấp cũng không giữ được.
Lắc đầu, Từ Phong tiếp tục nói,
- Lần này, bản tông không chỉ muốn giữ được địa vị tông môn Huyền cấp, hơn nữa, còn muốn tiến thêm một bước! Điểm này, chỉ dựa vào một Khổng Từ thì chỉ sợ vẫn chưa đủ! Cho nên, ta hy vọng ngươi ba năm sau có thể trở về, đây không chỉ là cơ hội của bản tông, cũng là cơ duyên của ngươi.
Hơi trầm mặc một chút, Bạch Nhạc lập tức trầm giọng đáp,
- Từ trưởng lão yên tâm, ba năm sau, ta tất sẽ quay về.
- Tốt.
Nhìn thấy Bạch Nhạc đáp ứng một cách trịnh trọng như vậy, trong lòng Từ Phong lập tức thả lỏng, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây vốn là chuyện quan trọng nhất, chỉ cần có được lời hứa này của Bạch Nhạc, đã là đủ rồi.
- Lần này ngươi rời tông, ta cũng không có gì cho ngươi! Đây là một trăm linh thạch, xem như là phần thưởng trong ba năm mà tông môn chia trước cho ngươi.
Trong lúc nói, Từ Phong từ trên người lấy ra một cái túi trữ vật trực tiếp đưa cho Bạch Nhạc.
Đồng tử hơi co rút lại, Bạch Nhạc hướng ánh mắt tới túi trữ vật, trong nhất thời không ngờ không vươn tay ra nhận.
Một trăm linh thạch không tính là gì, nhưng túi trữ vật, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể lấy ra được, có thể nói, chỉ là giá trị của một cái túi trữ vật này đã hơn những linh thạch này mấy lần rồi.
- Túi trữ vật này là cá nhân lão phu tặng cho ngươi.
nhét túi trữ vật vào trong tay Bạch Nhạc, Từ Phong, nói khẽ
- Ngươi xuất môn ở bên ngoài, có một túi trữ vật, sẽ tiện hơn rất nhiều! Lão phu có thể giúp ngươi không nhiều lắm, một chút tâm ý, nếu ngươi là không chê thì cùng nhận lấy đi.
Trong nhất thời, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Từ Phong thân là trưởng lão của Chấp Pháp Điện, bản thân không có bao nhiêu tích tụ, một túi trữ vật này đối với hắn mà nói cũng là giá trị xa xỉ, có thể lấy ra, phần tâm ý này tất nhiên không cần nói nhiều.
- Đa tạ Từ trưởng lão!
Yên lặng nhận lấy túi trữ vật, Bạch Nhạc khom người cúi đầu, nhẹ giọng đáp,
- Đệ tử tất không phụ kỳ vọng của Từ trưởng lão.
- Ha ha, lão phu có thể giúp ngươi, cũng chỉ vậy mà thôi! Con đường tiếp theo, nên đi như thế nào, vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Cười ha ha, Từ Phong vỗ vai Bạch Nhạc nói,
- Đi đi, lão phu chờ nhìn ngươi cá vượt long môn, ngao du thiên địa.
- Bạch Nhạc, ngươi có thể dẫn ta thôi không?
Yên lặng giúp Bạch Nhạc thu dọn đồ, Liễu Như Tân cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Bạch Nhạc hỏi.
Chuyện Bạch Nhạc muốn rời tông không nói với bất kỳ ai, nhưng lại cũng không thể giấu được Liễu Như Tân. Lúc này, nhìn ánh mắt của Liễu Như Tân, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi mềm ra.
Thật lòng mà nói, mấy ngày nay ở chung, sao hắn không biết tâm ý của Liễu Như Tân.