Bằng không, nếu thật sự giết Hồ Đỉnh Quân chính là kết tử thù với Thái Cực Đạo, cho dù chỉ là vì mặt mũi, Thái Cực Đạo cũng sẽ không chết không thôi với hắn.
Đây không phải ý muốn của Bạch Nhạc.
- Tiểu Bạch, trở về.
Thở nhẹ một tiếng, Tiểu Bạch Long vốn đã chiếm hết thượng phong cũng bay về xoay quanh đỉnh đầu Bạch Nhạc, trong miệng còn vang lên tiếng long ngâm, tỏ ra uy hiếp.
Hai tên trưởng lão đồng thời ra tay vơi Hồ Đỉnh Quân lúc này nhìn cực kỳ khó coi, không nói nổi một câu.
Đương nhiên, thấy Bạch Nhạc thu kiếm, trong lòng bọn họ không khỏi khẽ thở phào,
Khi chân chính đối đầu với Bạch Nhạc mới có thể cảm nhận được áp cực cực lớn.
Chỉ có Hồ Đỉnh Quân, cho dù tới lúc này rồi nhưng vẫn không chịu bỏ qua.
Sắc mặt dữ tợn, Hồ Đỉnh Quân chỉ vào Bạch Nhạc, chửi ầm lên:
- Tiểu súc sinh, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Sao lại đã sợ rồi? Có bản lĩnh thì giết ta đi, ta đồng quy vu tận với ngươi!
Đừng nói là Bạch Nhạc, cho dù là người Thái Cực Đạo ở xung quanh gã khi nghe Hồ Đỉnh Quân nói vậy cũng không khỏi ngây người.
Lão khốn này có phải là điên rồi không?
Cho dù có huyết hải thâm cừu với Đại Càn Vương Triều, nhưng mới vừa chịu thiệt lớn trong tay Bạch Nhạc, còn suýt nữa bị giết, bây giờ không phải nên thành thật chút mới đúng sao?
Kêu gào như thế là muốn làm gì?
Chẳng lẽ sự thông minh thường ngày đều bị chó ăn rồi à?
Hay là gã thật sự cho rằng, ỷ vào chuyện đang ở trong Thái Cực Đạo, Bạch Nhạc thật sự không làm gì được gã?
- Hồ Đỉnh Quân, ngươi muốn làm gì?
Trong nháy mắt, Lý Tường cũng không khỏi giận tím mặt, mặc dù gã đã xuất thủ cứu Hồ Đỉnh Quân, nhưng chuyện đó không có nghĩa là gã có hảo cảm với Hồ Đỉnh Quân, mà là vì bất đắc dĩ.
Quan trọng nhất là gã không có dự định vạch mặt với Bạch Nhạc.
Nhưng hôm nay Hồ Đỉnh Quân náo loạn như thế đã đắc tội chết với Bạch Nhạc rồi.
Dưới sự phẫn nộ, thậm chí Lý Tường còn không gọi Hồ trưởng lão mà chỉ thẳng mặt gọi tên, mắng.
Phì!
Phun ra một ngụm nước bọt, Hồ Đỉnh Quân khinh thường nói:
- Chưởng giáo, người như thế hà tất phải cho hắn mặt mũi, coi Thái Cực Đạo chúng ta là nơi nào mà có thể tùy ý dương oai chứ! Các người đều sợ chết, ta không sợ, có gan thì hắn cứ giết ta đi!
Con mắt hơi nheo lại, lúc này, Bạch Nhạc ngửi được chuyện không đúng.
Phản ứng của Hồ Đỉnh Quân quá khác thường, đây không phải ý nghĩa của một Tinh Hải lão tổ bình thường, mà như đang cố ý châm ngòi buộc mình kết tử thù với Thái Cực Đạo.
Trong tích tắc, trong đầu Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vô số suy nghĩ.
Nhưng lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều hơn nữa.
Tình huống bây giờ có quá nhiều người chứng kiến, nếu cứ vậy dừng tay chẳng phải sẽ làm Hồ Đỉnh Quân hưởng danh tiếng sao?
Thứ như danh tiếng, ngày bình thường Bạch Nhạc cũng không để bụng.
Nhưng bây giờ không được.
Bây giờ hắn lấy thân phận của mình để trợ lực, hấp dẫn cao thủ khắp thiên hạ tới thành Thanh Châu, thành lập thế lực thuộc về hắn để nhúng tay vào chuyện quần ma tụ tập ở Mang Sơn vây công Đạo Lăng Thiên Tông.
Tình huống như thế nếu bị người ta cho là hắn sợ hãi, thực lực không đủ, như vậy sẽ nhận phải đả kích trí mạng.
Cho nên cho dù ở Tiên Du Kiếm Cung hay Thái Cực Đạo, Bạch Nhạc vẫn luôn duy trì phương thức làm việc tự cao.
Trước đó Lý Tường nhúng tay, Bạch Nhạc có thể thừa cơ dừng tay, nhưng giờ Hồ Đỉnh Quân đã nói tới mức này, hắn không thể không làm gì được.
Vù vù!
Trong tích tắc, Nghịch Ma Kiếm lần nữa xuất hiện, Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại:
- Hồ Đỉnh Quân, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
- Phì!
Trong mắt hiện lên vẻ đắc ý khó thấy, Hồ Đỉnh Quân không chút do dự mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể làm càn ở Thái Cực Đạo? Nơi đây không phải Thanh Châu, ngươi cũng không phải Thông Thiên Ma Quân, giết ta ở đây... ngươi có lá gan đó sao?
- Dừng tay!
Nhận thấy sát khí trong mắt Bạch Nhạc, chân mày của Lý Tường đột nhiên nảy lên, bước ra một bước trầm giọng nói:
- Bạch phủ chủ, có chuyện gì từ từ nói, đừng nên động thủ! Hồ trưởng lão nhất thời hồ đồ, những lời này ngươi đừng để trong lòng, bổn tông tự sẽ xử trí hắn để bồi thường.
Lúc này, Lý Tường thật sự có lòng muốn giết Hồ Đỉnh Quân, nhưng cho dù như thế nào, gã phải bảo vệ Hồ Đỉnh Quân trước, đây là vấn đề lập trường, không thể lấy ý chí chủ quan của gã quyết định được.
Ánh mắt nhìn vào Lý Tường, yên lặng một chút, trên mặt Bạch Nhạc nhất thời nở nụ cười rực rỡ.
Hắn cười rất vui vẻ, giống như gặp được chuyện gì hài lòng vậy.
Nhưng mà lúc này, cho dù là Lý Tường hay những người ở xung quanh cũng cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn.
Không để ý tới Lý Tường nữa, Bạch Nhạc chậm rãi nhìn Hồ Đỉnh Quân, nhẹ giọng nói:
- Mỹ Nhiêm đạo trưởng, ngươi có cấu kết với ma đạo đúng không? Nếu như không đoán sai, Hắc Ám Thiên đã đồng ý điều kiện gì với ngươi đúng không?
Phản ứng từ đầu tới giờ của Hồ Đỉnh Quân quá khác thường, khi thấy trong mắt đối phương lóe lên vẻ đắc ý, trong lòng Bạch Nhạc dường như xẹt qua một tia sáng.
Bây giờ “nhân tài” nào muốn hắn chết nhất?