Trong mắt là sự khinh miệt, Bạch Nhạc vẫy tay một cái, trong tay hiện lên Thiên Cung, sau một khắc chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm vang lên!
Ngaoooooooo
Bay ra từ trong Thiên Cung, lúc này Tiểu Bạch Long gầm lên giận dữ, tiến về phía một vị Tinh Hải Cảnh gần nhất.
Mí mắt đột nhiên nảy lên, bọn Hồ Đỉnh Quân nhất thời nhớ ra bên cạnh Bạch Nhạc vẫn có một con chân long tồn tại.
Chỉ là trước đó khi Bạch Nhạc đối mặt với cao thủ Hắc Ám Thiên tập kích cũng không thấy đâu, bây giờ khi động thủ với bọn họ lại thả Tiểu Bạch Long, chuyện này không khỏi quá bắt nạt người ta đi?
Đương nhiên, cho dù bất mãn, bây giờ bọn họ căn bản không thể phát tác.
Bản thân bọn họ là ba người liên thủ vây công người ta, chẳng lẽ còn không cho phép người ta thả ma sủng ra hay sao?
Vù vù!
Trong tích tắc, bên người Bạch Nhạc nhất thời xuất hiện vô số kiếm quang, dưới Tinh Hải chống đỡ, trong khoảnh khắc đã hóa thành một cơn mưa kiếm, hung hăng hạ về phía đối phương.
Kiếm Linh Vũ!
Xuất thủ là kiếm đạo thần thông, cảm giác áp bách khủng bố làm trong lòng ba người hơi rùng mình.
Nhưng mà, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Khi xuất thủ, đầu ngón tay của Bạch Nhạc đồng thời khẽ búng, trong chớp mắt liền có bảy thanh bảo kiếm bay ra, hình thành trận pháp, bao phủ về phía một trưởng lão khác.
Bắc Đẩu Kiếm Trận!
So với lúc ở Tinh Cung Cảnh, thực lực bây giờ của Bạch Nhạc đã mạnh hơn nhiều, cho dù phải phân tâm thao túng Bắc Đẩu Kiếm Trận cũng không có vấn đề gì.
Nếu cường giả Tinh Hải đỉnh chỉ bằng vào Bắc Đẩu Kiếm Trận thì chưa chắc có thể vây khốn được, nhưng Tinh Hải Cảnh bình thường thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bạch Nhạc không phải muốn đánh bại đối phương mà lấy Bắc Đẩu Kiếm Trận để kiềm chế chút mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch Long đã dẫn đi một, Bắc Đẩu Kiếm Trận đã vây khốn một, bây giờ ở trước mặt Bạch Nhạc chỉ còn một mình Hồ Đỉnh Quân.
Khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, Bạch Nhạc khinh thường nói;
- Lão nhi kia, cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, hôm nay ta sẽ kéo da mặt của ngươi xuống.
Trận chiến này, ý của Bạch Nhạc là muốn lập uy, giết gà dọa khỉ.
Hai trưởng lão kia mặc dù có tham dự, nhưng Bạch Nhạc không có ý theo tới cùng, chỉ cần đánh Hồ Đỉnh Quân – Mỹ Nhiêm đạo trưởng tàn phế là đã đủ rồi.
Tinh Hải ba nghìn trượng sôi trào!
Cầm Nghịch Ma Kiếm trong tay, dường như trong nháy mắt, Tinh Hải ba nghìn trượng liền hóa thành thanh kiếm quang huyễn lệ, chém thẳng về phía Hồ Đỉnh Quân.
Kiếm khí như biển!
Trước đó mới chỉ xem Tiêu Dật Phong giao thủ với Bạch Nhạc, bây giờ chân chính đối đầu với hắn, Hồ Đỉnh Quân mới có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi tuyệt vọng đó.
Mặc dù bản thân gã có Tinh Hải năm ngàn trượng, so với Bạch Nhạc hẳn là mạnh hơn, nhưng so với thiên tài như Tiêu Dật Phong, nền móng của Hồ Đỉnh Quân kém hơn nhiều. Tiêu Dật Phong có thể dựa vào thần thông Thái Cực Đồ để chống lại Bạch Nhạc, nhưng gã căn bản không đỡ nổi một kích của hắn.
Ầm!
Trên Nghịch Ma Kiếm lóe lên kiếm mang màu tím sẫm, dễ như trở bàn tay xé rách Tinh Hải, trong nháy mắt, Nghịch Ma Kiếm đã chém tới trước mặt Hồ Đỉnh Quân.
Một kiếm này tràn ngập sát khí, nhưng Bạch Nhạc vẫn không lưu thủ, ý định muốn chém thân thể Hồ Đỉnh Quân.
Nhưng khi một kiếm này tới gần người Hồ Đỉnh Quân, Lý Tường rốt cục không nhịn được.
Từ khi Hồ Đỉnh Quân bắt đầu khiêu khích Bạch Nhạc, gã vẫn không nói một lời.
Hơn nữa, gã xác thực cũng không thuận mắt với Hồ Đỉnh Quân, nhưng chuyện này không có nghĩa là gã có thể trơ mắt nhìn Hồ Đỉnh Quân bị giết trước mặt mình.
Một bước bước ra liền có kiếm ý kinh thiên phóng lên cao, chặn trước người Hồ Đỉnh Quân.
- Bạch phủ chủ, dừng lại đúng lúc đi!
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, chỉ một tư thế lên tay đã ngăn được một kiếm của Bạch Nhạc.
Là vì một kiếm này đã phá được Tinh Hải của Hồ Đỉnh Quân, gần như lực đã kiệt, nhưng thực lực bản thân Lý Tường cũng có thể thấy được ít nhiều.
Có thể trở thành chưởng giáo tân nhậm của Thái Cực Đạo, thực lực đương nhiên là cao cường.
Chỉ va chạm trong nháy mắt nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương.
Bạch Nhạc gặp phải cường giả Tinh Hải đỉnh cũng không ít, từ Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh Ma Quân, đến Nguyệt Lâm Tiên, Bắc Đẩu lão tổ, hoặc là hoàng gia của Đại Càn Vương Triều, tuy nhiên chưa có ai cho Bạch Nhạc cảm giác này.
Đó là một loại cảm giác đè nén, dù có dồn hết toàn lực cũng chưa chắc có thể thắng được dễ dàng.
Con ngươi hơi rụt lại, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, Lý tông chủ tùy tiện nhúng tay vào như thế, sợ là sẽ mang hiềm nghi thiên vị?
- Đã là một trận tỷ thí thì Bạch phủ chủ ra tay không khỏi quá nặng rồi.
Không hề lui, Lý Tường nhàn nhạt nói:
- Bạch phủ chủ, mặc dù người ở xa tới là khách, nhưng cũng đừng nên lấy khách lấn chủ mới được.
- Lấn chủ thì chưa nói tới, chỉ cho hắn chút giáo huấn mà thôi, nếu Lý tông chủ đã nhúng tay thì thôi vậy.
Cổ tay khẽ đảo thu lại Nghịch Ma Kiếm, Bạch Nhạc tuyfys nói.
Trước đó muốn giết Hồ Đỉnh Quân vốn là cố ý thể hiện ra như thế, cho dù Lý Tường không xuất thủ, trong giây cuối, Bạch Nhạc cũng sẽ thay đổi từ giết thành đánh, đánh bay đối phương ra ngoài.