Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1547 - Chương 1547: Đại Thế Khó Nghịch

Chương 1547: Đại thế khó nghịch Chương 1547: Đại thế khó nghịch

Lắc đầu, đại trưởng lão Hắc Ám Thiên chậm rãi nói:

- Ta vẫn là câu nói kia, trên đời này không có chuyện gì hoàn toàn không thể, chỉ là chưa nhìn ra biện pháp mà thôi.

- Cơ hội, để ta tìm cho các ngươi, chỉ cần các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó đẩy hắn vào Hắc Ám Thiên, chuyện này coi như đã thành.

- Cơ hội gì?

Y Xuyên lão tổ không hiểu, hỏi.

- Không cần phải sốt ruột, ta còn cần chuẩn bị chút... đến lúc đó, các ngươi sẽ biết.

Lắc đầu, đại trưởng lão Hắc Ám Thiên bình tĩnh nói.

Có một số việc không thích hợp nói ra, cũng không thể nói rõ.

Thế nhưng, khi bố trí làm việc thì sẽ có thể thấy được hiệu quả tốt nhất.

Sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt ít ai phát hiện ra, đại trưởng lão Hắc Ám Thiên đứng dậy rời đi.

Nhìn thân ảnh đối phương rời đi, người khác không khỏi hơi nheo mắt lại.

Mặc dù chuyện lần này là tất cả mọi người cùng thương nghị, nhưng nhìn cục diện trước mắt thì Hắc Ám Thiên dường như đã chuẩn bị đầy đủ hơn bọn họ nhiều.

Lại thêm vài lời đồn cũng làm bọn họ dâng lên sự kiêng kỵ trong lòng.

Còn cả Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông nhận được tin tức thì sẽ có phản ứng gì?

- Làm bộ làm tịch!

Đập cái chén trong tay xuống, Phan Thích Bân dường như là nghiến răng nói ra bốn chữ này.

- Đúng vậy, người này quen thói làm bộ làm tịch rồi, chẳng qua là muốn lừa gạt sự tín nhiệm của thánh nữ mà thôi! Hắn là cái thá gì mà có tư cách đi thuyết phục Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung chứ?

Trung niên ở bên cạnh phụ họa.

- Theo ta thấy, thánh nữ vẫn còn dư tình với hắn, nhất định không thể giúp hắn thổi phồng sự kiêu căng được, chỉ sợ bên trong tông môn, có trưởng lão và đệ tử không rõ chân tướng sẽ bị hắn lừa dối.

- Tử Dương đâu?

Hơi nheo mắt lại, Phan Thích Bân lạnh lùng hỏi.

- Tử Dương Chân Nhân đã đi Thanh Châu, nói là muốn nói chuyện với Bạch Nhạc.

Gượng cười, trung niên kia có phần bất đắc dĩ nói:

- Tử Dương Chân Nhân mấy ngày nay quá gần gũi thánh nữ, sớm đã không còn là Tử Dương trước đây nữa rồi.

Từ sớm, Tử Dương Chân Nhân đã phản đối thánh nữ, cũng tích cực thúc đẩy việc đoạn tuyệt truyền thừa thánh nữ.

Chỉ là khi thời gian dần trôi, cùng với việc Bạch Nhạc quật khởi mạnh mẽ, Tử Dương Chân Nhân liền dần thay đổi thái độ, bây giờ sau khi chưởng giáo chân nhân vẫn lạc thì càng nghiêng về phía Vân Mộng Chân, trở thành kẻ ủng hộ có lực nhất của thánh nữ.

- Còn vị trí chưởng giáo, Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung đều đã chọn ra chưởng giáo tân nhậm rồi, chỉ có bổn tông, bởi vì sự tồn tại của Vân Mộng Chân mà phải kéo dài tới giờ, vẫn chưa chọn được chưởng giáo.

Nhìn Phan Thích Bân một cái, trung niên kia tiếp tục nói:

- Phan trưởng lão, không thể tiếp tục để thế được... phải sớm quyết đoán!

Nghe lời nói của đối phương, mí mắt của Phan Thích Bân đột nhiên nảy lên.

Lần này gã chính là một trong những người có hy vọng kế thừa vị trí chưởng giáo nhất, chỉ là vẫn luôn bị quấy nhiễu.

Hơn nữa, trong đó nhân tố lớn nhất là do Tử Dương Chân Nhân phản đối.

Thái độ của Tử Dương Chân Nhân chính là thà tạm thời không công bố vị trí chưởng giáo cũng nhất định phải chọn ra một người chân chính có tư cách chấp chưởng Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa có khuynh hướng chọn một người trong số đệ tử đời thứ nhất còn trẻ tuổi, tương lai tiếp chưởng Đạo Lăng Thiên Tông.

Gần như đoạn tuyệt hy vọng trở thành chưởng giáo của Phan Thích Bân.

Bây giờ chợt nghe lời của người trung niên, Phan Thích Bân không khỏi tim đập thình thịch.

- Đây cũng là một cơ hội.

Nhìn vẻ mặt của Phan Thích Bân, trung niên kia tiếp tục nói:

- Đạo Lăng Thánh Nữ ta cả đời phụng đạo, làm sao có thể có tư tình nhi nữ... bây giờ Bạch Nhạc náo loạn chuyện này như thế, vừa hay có thể mượn cơ hội đề nghị mau chóng chọn ra chưởng giáo, chế ước thánh nữ...

- Còn như Tử Dương Chân Nhân.

Trong mắt trung niên kia hiện lên sát khí lạnh băng:

- Nếu như hắn chết ở Thanh Châu...

- Nói cẩn thận!

Nghe thế, ánh mắt của Phan Thích Bân đột nhiên rùng mình, lớn tiếng mắng.

- Phải, phải!

Trung niên kia liên tục gật đầu, nhưng vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói:

- Phan trưởng lão, đây không phải ta đang nguyền rủa hắn, Bạch Nhạc gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta thấy, những người trong ma đạo chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn... lúc này mà Tử Dương Chân Nhân lại tới Thanh Châu, rất có thể cũng sẽ bị cao thủ ma đạo chặn giết.

Trong mắt hiện lên sự giãy dụa, Phan Thích Bân nhẹ giọng nói:

- Bây giờ bổn tông đang trong thời khắc bấp bênh, nếu như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... sợ là sẽ thật sự không ngóc lên nổi.

- Phan trưởng lão, lời không dễ nghe thì... cho dù Tử Dương Chân Nhân hắn còn thì chẳng nhẽ bổn tông sẽ chống đỡ được ma đạo với khí thế ngút trời công kích sao?

Lắc đầu, trung niên nhẹ giọng nói:

- Trên đời này nào có gì là trường thịnh bất suy, trước đây Đại Càn Vương Triều một thời cực thịnh, không phải cũng đã xuống dốc sao?

- Diệp Huyền nói không sai, đây chính là một thời đại mới! Ở thời điểm này chống lại ma đạo, chẳng thà chủ động lùi một bước bảo toàn nguyên khí, mưu đồ sau này quật khởi.

...

Bình Luận (0)
Comment