- Cũng không phải.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp:
- Chỉ là bọn họ cho rằng đã nắm được nhược điểm của ta mà thôi.
Chỉ cần thoáng suy nghĩ, Bạch Nhạc có thể nghĩ ra điểm then chốt.
Từng bước giống như đã tập luyện từ trước.
Nghe được lời nói của Bạch Nhạc, Tô Nhan yên tâm hơn không ít:
- Đã như vậy, công tử cũng không cần phải mạo hiểm, bọn họ cũng không dám tới thành Thanh Châu!
- Đi, phải đi chứ, không thể phụ ý tốt của người ta được.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc chậm rãi nói:
- Hắc Ám Thiên là đang vội vàng muốn giết ta cho thống khoái... nếu như không cho bọn họ cơ hội thì sẽ liên tục gặp khó khăn.
- Chỉ tiếc, tới giờ rồi mà họ vẫn chưa hiểu rõ tình thế.
Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc bình tĩnh phân phó:
- Thông báo đi, mời Tinh Hà lão tổ cùng Huyết Ảnh Ma Quân theo ta đi Hàn Sơn một chuyến.
- Công tử, Hắc Ám Thiên trăm phương ngàn kế sắp đặt muốn dẫn người tới, tất đã có chuẩn bị, chỉ mời Tinh Hà lão tổ và Huyết Ảnh Ma Quân sợ rằng vẫn chưa đủ, nếu thật sự muốn đi, không bằng mời bốn vị tiền bối Ngư Tiều Canh cùng đi!
Đứng cạnh Bạch Nhạc, Tô Nhan lần nữa nói.
- Nếu thật gọi tất cả mọi người đi thì đâu còn điểm yếu, ta cần gì phải đi chứ?
Bật cười lớn, Bạch Nhạc nói:
- Bây giờ ta đang muốn cho bọn họ hy vọng, mới để bọn họ dám xuất thủ! Yên tâm đi, chỉ bằng đám phế vật đó, còn không làm gì được ta.
Nói câu này, trong mắt Bạch Nhạc tràn đầy sự tự tin.
- Công tử!
Tô Nhan vẫn không yên lòng, lần nữa khuyên nhủ.
Khoát tay, Bạch Nhạc mỉm cười nói:
- Tin ta, ta sẽ đúng mực! Thái Cực Đạo đã truyền ra một câu nói, thế không Hóa Hư, nhân gian vô địch!
- Lời này mặc dù có mùi muốn đẩy ta vào đường chết, nhưng trên thực tế... cũng không tính là sai!
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Đây cũng là thời đại mà Diệp Huyền đại sư để lại cho ta!
...
Cảm nhận được tâm ý Bạch Nhạc đã quyết, cuối cùng Tô Nhan không tiếp tục khuyên nữa.
Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng xác thực Bạch Nhạc mang thần thái rực rỡ như mặt trời này mới là Bạch Nhạc mà nàng nguyện đi theo!
...
Tựa trên cây khô, cả người Chung Ly cực kỳ uể oải, sự uể oải này không phải ở thân thể mà ở tâm lý.
Thân là ma thi, Chung Ly đã sớm không còn cảm giác mệt mỏi nữa, thậm chí không có cảm giác đau, cũng chính vì thế, gã mới có thể chống đỡ truy sát cường độ cao của đối phương tới giờ, nhưng tâm lý sợ hãi vẫn luôn không xua đi được.
Ai cũng không biết rõ bằng gã, nếu gã chết căn bản sẽ không mang tới bất kỳ tổn thất gì cho Bạch Nhạc, cao thủ Hắc Ám Thiên không ngừng truy sát, gã bị vây ở Hàn Sơn.
Gã có thể cảm giác được đối phương không phải không giết được gã, chỉ đang muốn lợi dụng gã làm mồi nhử, dụ Bạch Nhạc tới mà thôi.
Nhưng gã không biết rốt cục Bạch Nhạc có tới cứu gã hay không, cho nên việc duy nhất gã có thể làm chính là cố hết sức mà chạy, liều mạng chạy.
Gã không dám để mình rơi vào tay đối phương, bằng không sợ là thật sự phải chết.
Chỉ là... rốt cục gã còn có thể trốn bao lâu nữa, trong lòng gã cũng không biết.
Trên thực tế, bây giờ phạm vi gã có thể hoạt động đã vô cùng nhỏ.
Gã có thể cảm giác được người Hắc Ám Thiên đang cố ý đuổi gã về vị trí Hàn Sơn Tông.
Chung Ly cũng không biết rốt cục Hàn Sơn Tông là tông môn dạng gì, không, phải nói là trước đó gã thậm chí không biết còn có tông môn này.
Một tông môn huyền cấp mà thôi, rời khỏi Thanh Châu căn bản không ai biết rõ.
Mặc dù Hàn Sơn Tông đã mở đại trận hộ tông, nhưng mà đại trận hộ tông của môn phái nhỏ đối với cường giả Tinh Hải Cảnh thật sự không chịu nổi một kích.
Ầm!
Thất thần một lúc, đối phương đã đuổi tới, lần nữa đuổi gã về phía Hàn Sơn Tông.
Không còn cách nào, Chung Ly chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy về phía Hàn Sơn.
Rất nhanh, gã liền bay tới bầu trời Hàn Sơn Tông, cao thủ Hắc Ám Thiên cũng đã theo tới, thuận thế tấn công đại trận hộ tông của Hàn Sơn Tông.
Chỉ trong chốc lát, đại trận hộ tông bao phủ trên Hàn Sơn đã bị nổ nát.
Bay trên không trung, Chung Ly có thể nghe tiếng náo động ồn ào và kinh hô bên trong Hàn Sơn Tông, cảm nhận được sự sợ hãi của đệ tử Hàn Sơn.
- Các hạ có mâu thuẫn gì, mời rời khỏi Hàn Sơn! Hàn Sơn ta tuy là tiểu tông nhưng là tông môn của Thanh Châu, nhận sự che chở của Bạch phủ chủ!
Đại trận hộ tông tan vỡ, tông chủ Hàn Sơn cũng không thể không đứng ra, bay lên không trung, cao giọng hô.
Bản thân gã cũng chỉ có tu vi Tinh Cung Cảnh, thậm chí không cần đối phương nhằm vào gã, chỉ cần dư âm chiến đấu đã đủ giết gã rồi.
Nhưng tình huống như này, thân là tông chủ, gã không còn lựa chọn nào, cho dù sợ hãi như thế nào cũng phải đứng ra.
- Bạch phủ chủ? Hà!
Nghe được lời nói của tông chủ Hàn Sơn, một vị Tinh Hải lão tổ cười lạnh nói:
- Chẳng qua chỉ là một tông môn huyền cấp mà thôi, có thể có quan hệ gì với Bạch Nhạc chứ? Huống chi, cho dù Bạch Nhạc ở đây thì sao?
Trong giọng nói tràn đầy sự khinh miệt, thậm chí không có chút tôn trọng nào với Bạch Nhạc.
Trả lời như vậy nhất thời làm trong lòng tông chủ Hàn Sơn lạnh lẽo.