Lão giả hắc bào kia hiển nhiên cũng không ngờ, chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại có thể làm Bạch Nhạc suy đoán ra nhiều tin tức như thế.
Tiếng nói khàn khàn, lão giả tiếp tục nói:
- Giới thiệu chút, lão phu Triều Bằng Phi, đại trưởng lão Hắc Ám Thiên!
Triều Bằng Phi!
Cái tên này vang lên, cho dù Bạch Nhạc hay người khác căn bản cũng không ai từng nghe nói tới.
Cho dù trước đó, Bạch Nhạc đã lật hết các loại điển tịch trong Đại Càn Vương Triều cũng không thấy đề cập tới cái tên này, tựa như người này sinh ra từ hư vô, không có quá khứ vậy.
Bản thân chuyện này cũng quá khác thường.
Một nhân vật lợi hại, cho dù lão am hiểu sự ẩn nhẫn như thế nào cũng không thể không để lại bất cứ dấu vết nào được.
Dạ Nhận có lợi hại không?
Ngươi có thể không biết Dạ Nhận ở đâu, thậm chí cho dù gã đứng ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không thể nhận ra gã, nhưng ngươi không thể không biết cái tên Dạ Nhận này.
Như vậy, nếu như đối phương không phải đang nói dối, ý trong chuyện này sẽ càng sâu xa hơn.
Nhưng cho dù như thế nào, Bạch Nhạc cũng phải thừa nhận, đại trưởng lão Hắc Ám Thiên kinh khủng hơn nhiều so với bề ngoài.
- Đại trưởng lão, hẳn ngươi chính là người khống chế chân chính bây giờ của Hắc Ám Thiên?
Nhìn con mắt của đối phương, Bạch Nhạc chậm rãi hỏi.
- Coi như thế đi!
Nhẹ cười, Triều Bằng Phi chậm rãi nói:
- Bạch phủ chủ, ta vẫn là câu nói kia, ta không muốn đối địch với ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng không thành địch với Hắc Ám Thiên ta, bỏ qua việc trợ giúp Đạo Lăng Thiên Tông, lão phu sẽ rời đi ngay!
Nhìn Bạch Nhạc, trong mắt Triều Bằng Phi tỏ ra nghiêm túc.
Cùng là một câu nói, nói ra từ miệng vị đại trưởng lão Triều Bằng Phi này có ý nghĩa khác hẳn so với nói ra từ miệng Đổng Nguyên Xương.
Bạch Nhạc có thể nhìn ra thành ý trong mắt đối phương, hiển nhiên không chỉ là nói mồm mà đang thật sự nói điều kiện với hắn.
Khóe miệng khẽ nhếch, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Đại trưởng lão không sợ ta bằng lòng bây giờ, sau này lại đổi ý sao?
Khẽ lắc đầu, Triều Bằng Phi chỉ con mắt của mình, nói:
- Cả đời này lão phu tự ngạo nhất chính là đôi mắt này, chưa từng nhìn lầm bất cứ ai! Chỉ cần Bạch phủ chủ hứa một câu, lão phu có thể tin vô điều kiện.
Nhìn thần thái tự tin của đối phương, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi tán thán.
Nhân vật như vậy, cho dù lập trường như thế nào, cho dù thiện hay ác đều sẽ làm người ta sinh ra cảm giác kính phục khó tả.
Chỉ tiếc... đạo bất đồng!
- Nếu đại trưởng lão đã tín nhiệm vào con mắt của mình như thế thì nên biết câu trả lời của ta như thế nào.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
Nghe được lời của Bạch Nhạc, Triều Bằng Phi nhẹ thở dài một tiếng rồi mới nói:
- Đúng vậy, trước khi lão phu tới đã biết rồi! Đạo bất đồng, mưu cầu sẽ khác nhau!
Lúc này, Bạch Nhạc thật sự nghe được sự tiếc hận từ trong giọng nói của đối phương.
Quan trọng hơn là chỉ trong nháy mắt đó, trên người đối phương đột nhiên tỏa ra sát khí kinh thiên.
Ầm!
Bàn tay già nua chợt đưa ra, lập tức có bóng tối sâu thẳm phủ xuống, hóa thành một bàn tay kình thiên vươn về phía Bạch Nhạc.
Không dùng Tinh Hải, chỉ vẻn vẹn một chưởng này liền làm Bạch Nhạc cảm nhận được áp lực cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn nguy hiểm hơn khi đối mặt với tám vị Tinh Hải lão tổ.
Coong!
Chỉ một trở tay, Nghịch Ma Kiếm chợt giương lên mang theo kiếm mang tím sẫm, hung hãn chém về phía cánh tay kia.
Ngay lúc đó, một tiếng rồng gầm vang lên.
Cảm nhận được áp bách trên người Triều Bằng Phi, Tiểu Bạch Long cũng rít lên một tiếng, cùng giết tới.
Ầm!
Trong nháy mắt, bàn tay kình thiên va chạm với Nghịch Ma Kiếm, bất ngờ là Bạch Nhạc lại bị một chưởng này đánh cho lùi một bước, đồng thời bị đánh bay ra ngoài còn có cả Tiểu Bạch Long.
Sức mạnh kinh khủng!
Tu hành Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc vẫn cảm thấy về sức mạnh thân thể thì mình mạnh mẽ hơn nhiều so với tu hành giả bình thường, nhưng khi đối đầu với Triều Bằng Phi, Bạch Nhạc lại cảm nhận rõ ràng, lực cơ thể của đối phương thậm chí còn kinh khủng hơn cả mình.
Giao phong trong chớp nhoáng, mặc dù Bạch Nhạc không phải chịu thiệt, nhưng cảm giác này nói rõ cho hắn biết, mặc dù đều là TinH Hải, nhưng thực lực của đối phương căn bản là hơn Tinh Hải đỉnh bình thường một cấp bậc.
Cho dù giao thủ một đấu một, mình chỉ sợ không có nhiều phần thắng.
Lúc này Bạch Nhạc thật sự ý thức được, lần này mình đã có phần khinh thường rồi.
- Không tầm thường!
So một chiêu với Bạch Nhạc, cũng giống hắn, Triều Bằng Phi cũng cảm nhận được lực áp bách cường đại, không nhịn được nhẹ giọng thở dài:
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Quả nhiên ta đã giả, lão phu tu hành cả đời, bây giờ chưa chắc thắng được một thiếu niên như ngươi, thiên kiêu vô song, thật là danh bất hư truyền!
Nghe được lời của đối phương, chẳng những Bạch Nhạc không chút vui sướng mà trong lòng còn dâng lên sự kiêng kỵ sâu đậm.
Nếu thật sự giao phong một một, Bạch Nhạc thật sự không sợ, dù đối phương có thực lực kinh người, nhưng chỉ cần chưa vào Hóa Hư, liều mạng tranh đấu thì hắn vẫn có niềm tin.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đối phương đã chuẩn bị nhiều như thế, nào cho hắn cơ hội đơn đấu được?