Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1557 - Chương 1557: Ngươi Hát Rồi Ta Gặt

Chương 1557: Ngươi hát rồi ta gặt Chương 1557: Ngươi hát rồi ta gặt

- Người già sẽ không có lòng hiếu thắng, chỉ cần kết quả!

Trên khuôn mặt già nua nở nụ cười ôn hòa, giống như đang nói chuyện nhà cửa cơm nước bình thường, không chút chấn động.

- Tới đi, cùng nhau tiễn Bạch phủ chủ lên đường.

Khoát tay, Triều Bằng Phi nhẹ giọng nói.

Dường như là đồng thời, những cường giả Tinh Hải Cảnh mới bị Bạch Nhạc gây thương tích lần nữa tràn lên, hình thành tư thế vây kín, vây Bạch Nhạc ở giữa.

Thậm chí ngay lúc đó, cách đó không xa còn có vài lão tổ Tinh Hải Cảnh đang chạy về hướng này.

Đương nhiên, những người này không thể đều là của Hắc Ám Thiên, Hắc Ám Thiên còn không có nền móng sâu như vậy.

Mang Sơn, Tân Giáo, đều có lão tổ Tinh Hải Cảnh tới đây.

Trong đám người, Bạch Nhạc cũng nhìn thấy không ít những khuôn mặt quen thuộc.

Đạp Thiên Ma Quân, Y Xuyên lão tổ cũng đều có mặt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhưng cuối cùng không ai lui ra phía sau.

Giết Bạch Nhạc vốn là chuyện mà tam phương đã thương nghị xong.

Cho dù thực lực của Bạch Nhạc quá cường hãn, mang tới sự chấn động lớn cho người khác, nhưng vẫn không thay đổi được cục diện bản thân chuyện này đã là một cái bẫy chết.

Từ khi Bạch Nhạc bước ra khỏi thành Thanh Châu, bước vào Hàn Sơn thì tử cục đã định.

Cho dù Bạch Nhạc giãy dụa thế nào đều tốn công vô ích, căn bản không thể thay đổi được kết quả.

- Bạch Nhạc!

Lúc này, cho dù là Huyết Ảnh Ma Quân hay Tinh Hà lão tổ cũng không khỏi nóng nảy.

Tình huống như này, nếu như Bạch Nhạc chết, bọn họ cũng sẽ không có kết quả tử tế.

Đây cũng là cái giá khi chọn cùng phe.

Cho dù là thành Thanh Châu hay Duyện Châu, Bạch Nhạc đều còn rất nhiều sức mạnh có thể điều động, nhưng dưới cục diện hiện giờ thì đã ngoài tầm với.

Bây giờ lựa chọn tốt nhất chính là trốn!

Chọn họ chưa chắc chạy thoát, nhưng có Tiểu Bạch Long ở đây, nếu như Bạch Nhạc muốn chạy trốn có thể còn hy vọng sống.

Chỉ là suy nghĩ này mới vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói ra miệng đã lần nữa bị bóp chết.

Dường như là đồng thời, trên người Triều Bằng Phi đột nhiên tỏa ra tia sáng hắc ám, trong nháy mắt tràn ngập xung quanh, vây khốn Bạch Nhạc vào đó.

Trong màn tối đó tỏa ra khí tức của khe hở không gian.

Hầu như không cần nghĩ, mọi người đột nhiên phản ứng lại.

Hắc Ám Thiên!

Đây là không gian thượng cổ, cũng là khởi nguồn của cái tên Hắc Ám Thiên, thậm chí có người nhạy cảm hơn chút đã đoán được, đó căn bản là Bán Thần Lĩnh Vữ!

Hóa ra, đây mới là lá bài của Hắc Ám Thiên!

Một khi để Bạch Nhạc bị cuốn vào Bán Thần Lĩnh Vực, khả năng hắn sẽ chết chắc.

Ở thời đại không có Hóa Hư này căn bản không có ai có thể đánh vỡ Bán Thần Lĩnh Vực để cứu người, một khi rơi vào đó, ngay cả hy vọng chạy trốn cũng bị cắt đứt, chắc chắn phải chết.

Cho tới lúc này, toàn bộ sát cục mới hoàn toàn rõ ràng.

Những người này căn bản không định liều mạng với Bạch Nhạc, lấy Bán Thần Lĩnh Vực của Hắc Ám Thiên khốn sát Bạch Nhạc, có nhiều cường giả Tinh Hải Cảnh ở đây như vậy chỉ để hiệp trợ, vây khốn phòng ngừa Bạch Nhạc bỏ chạy mà thôi.

Đây mới thực sự là thiên la địa võng, căn bản không có cơ hội bỏ chạy.

Sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng, lúc này, Bạch Nhạc cũng không khỏi cảm nhận được cảm giác đè nén gần như tuyệt vọng.

- Bạch phủ chủ, lên đường bình an!

Nhìn Bạch Nhạc, Triều Bằng Phi thong thả nói, giống như một vị bằng hữu đang tiễn đưa vậy.

- Ầm!

Nhưng mà gần như ngay lúc đó, một tia tử sắc chợt nổ lên như một vòng tử nhật mọc đằng đông, chiếu rọi thiên địa.

- Thật là náo nhiệt! Mấy trăm năm qua chưa từng thấy lúc nào náo nhiệt như vậy!

Hừ lạnh một tiếng, dưới vòng tử nhật, Tử Dương Chân Nhân phá không mà tới.

- Tử Dương!

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người không khỏi nhìn qua đó.

Bản thân Tử Dương Chân Nhân cũng không tính là gì, chẳng qua chỉ là một cường giả Tinh Hải đỉnh mà thôi, cho dù mạnh cũng chỉ hữu hạn, còn xa mới đạt tới cấp độ xoay chuyển càn khôn.

Nhưng mà Tử Dương Chân Nhân xuất hiện cũng có nghĩa là Đạo Lăng Thiên Tông nhúng tay vào.

Tục ngữ nói rồi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông đã thực sự suy thoái, nhưng khi Đạo Lăng Thiên Tông nhúng tay, cho dù là ai cũng phải hồi hộp trong lòng.

Cùng đi với Tử Dương Chân Nhân còn năm người nữa.

Ngày xưa đánh một trận ở Đạo Lăng Sơn, Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên bốn chết ba bị thương, cuối cùng khôi phục lại cũng chỉ còn sáu người, nhưng hôm nay sáu người còn lại, bao gồm cả Tử Dương Chân Nhân đều chạy tới Thanh Châu, chạy tới nơi này.

Người có tên cây có bóng.

Lúc trước Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên liên thủ, mượn Đạo Lăng đại trận thậm chí có thể giao thủ với Thông Thiên Ma Quân, bây giờ cho dù đã suy thoái như thế nào, một khi xuất hiện cũng mang tới áp lực cực kỳ to lớn.

Nao nao, cho dù Bạch Nhạc cũng không ngờ bọn Tử Dương Chân Nhân lại biết chạy tới Thanh Châu.

Riêng với tình cảnh trước mắt, những cường giả của Đạo Lăng Thiên Tông chạy tới nhất định là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

- Hay cho Đạo Lăng Thiên Tông, chúng ta còn chưa đánh tới, các ngươi lại tự đưa tới cửa.

Liếc mắt nhìn đối phương, Triều Bằng Phi hừ lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment