- Ta ma ngoại đạo, dám tới đây chính là kẻ địch của Huyền môn chính tông ta!
Lạnh lùng nhìn Triều Bằng Phi, Tử Dương Chân Nhân ngạo nghễ nói:
- Thật sự nghĩ đám các ngươi có thể làm mưa làm gió, Đạo Lăng Thiên Tông ta không dám chủ động xuất kích sao?
- Tử Dương, từ lúc nào Đạo Lăng Thiên Tông lại có quan hệ mật thiết với truyền nhân Ma Quân vậy?
Bước ra một bước, Đổng Nguyên Xương nhất thời giễu cợt.
- Ta không biết cái gì là truyền nhân Ma Quân, chỉ biết Thanh Châu phủ chủ!
Mắt không thèm nháy, Tử Dương Chân NHân thẳng thắn nói:
- Đại Càn Vương Triều vốn thuộc đạo môn ta, Hàn Sơn càng là tông phái đạo môn, làm sao có thể để đám tà ma ngoại đạo các ngươi tùy ý làm bậy được?
Mặc dù Bạch Nhạc là truyền nhân Ma Quân nhưng cũng là phủ chủ Thanh Châu của Đại Càn Vương Triều, đừng thấy trước đó Diệp Huyền đại sư trắng trợn giết chóc, chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông đều bỏ mạng trong tay Diệp Huyền, nhưng chuyện này không thể nói rõ được.
Bạch Nhạc thả Vân Mộng Chân cùng đệ tử tam đại thiên tông chính là một phần nhân quả.
Bôn tẩu khắp nơi vì Đạo Lăng Thiên Tông cũng là một phần nhân quả.
Vừa nuốt vừa nhả, đó là định số.
Lòng người tản đi, đội ngũ không còn gắn kết.
Đạo Lăng Thiên Tông chạy tới cũng chỉ có sáu vị cao thủ Tinh Hải đỉnh mà thôi, không có Đạo Lăng đại trận, cũng không có đủ Thập Nhị Kim Tiên, thực lực mà bọn Tử Dương Chân Nhân có khả năng thể hiện trên thực tế vẫn có hạn.
Nếu thật động thủ, chiếm ưu thế nhân số, bọn họ vẫn chiếm thế thượng phong.
Nhưng đạo lý không đơn giản thế.
Triều Bằng Phi tập hợp nhiều cao thủ ma đạo như vậy, nhưng trên thực tế những người này là tất cả cao thủ của Mang Sơn, Tân Giáo cùng Hắc Ám Thiên, thời điểm chiếm thượng phong, bọn họ có thể ung dung tụ lại, bởi vì tồn tại quyền lợi ràng buộc.
Nhưng một khi cục diện rơi vào bất lợi, yêu cầu khổ chiến, yêu cầu trả giá lớn mới có thể thủ thắng, lòng người sẽ không còn như ban đầu.
Mỗi người trong số họ đều có tính toán riêng, căn bản không thể chuyên tâm một lòng, cùng nỗ lực vì một mục tiêu bất kể đại giới, bất kể tử thương.
Đây cũng là vấn đề lớn nhất.
Bọn Tử Dương Chân Nhân chạy tới khiến song phương đạt được cục diện tương đối cân bằng, tình huống này còn phải kiên trì xuất thủ rất có thể không chạm được tới lợi ích mà còn bỏ mạng ở đây.
Bất tri bất giác có rất nhiều người lặng yêu lui lại một chút, mặc dù không nói rõ, nhưng trên thực tế đã thể hiện dự định khoanh tay đứng nhìn.
Khóe mắt liếc qua, thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, lúc này, cho dù là Triều Bằng Phi cũng không khỏi dâng lên sự khó chịu trong lòng.
Chuyện lần này thật ra quá nhiều biến cố, thế cho nên cục diện đã có phần vượt qua sự khống chế của lão.
- Đại trưởng lão, xem ra muốn giết ta thật không dễ đâu.
Đi ra từ trong bóng tối, Bạch Nhạc chậm rãi nói, khóe miệng mang sự đùa cợt.
Hơi nheo mắt lại, Triều Bằng Phi dừng một chút, sau đó nói:
- Bạch phủ chủ đừng có vui vẻ quá sớm, chưa tới một khắc cuối cùng, không ai nói được ai thắng ai thua!
Sát khí lần nữa dâng lên trong lòng, lúc này Triều Bằng Phi lần nữa chần chừ.
Tình huống bình thường, trận chiến này có thể nói là đã bại, nếu lựa chọn theo lý trí chính là phải nhanh chóng dẫn người rời khỏi Thanh Châu.
Mặc dù bây giờ tình thế nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng Bạch Nhạc cũng sẽ không nhận được lợi ích gì.
Chỉ cần thoát khỏi đây, tiếp tục dựa theo kế hoạch tiến hành, ngày mùng bảy tháng tư đánh một trận trên Đạo Lăng Sơn thì vẫn sẽ có khả năng thành công.
Nhưng cứ như vậy rời đi, trong lòng Triều Bằng Phi vẫn luôn không cam tâm.
Bạch Nhạc thực sự quá xuất sắc, lần này đánh cho hắn trở tay không kịp, nhưng lần tiếp theo còn muốn tạo cơ hội tốt như này thực sự quá khó.
Lão đã sống lâu, nhìn người cũng cực chuẩn.
Thế không Hóa Hư, vô địch nhân gian!
Một câu này tuyệt đối không phải lời khen tặng, mà là lời tiên đoán đang gần biến thành sự thật.
Hơn nữa một khi cứ vậy để Bạch Nhạc tiếp tục tu hành, đợi khi thực lực của hắn lần nữa đột phá, lúc đó cho dù kế hoạch của lão thành công, cho dù cường giả Hóa Hư lánh đời hiện thân, chỉ sợ chưa chắc chống đỡ được Bạch Nhạc.
Chắc chắn, đây chính là một Thông Thiên Ma Quân khác!
Thậm chí có khả năng trò giỏi hơn thầy!
Bạch Nhạc đã định trước ở mặt đối lập, đây chính là uy hiếp lớn nhất với lão.
Lựa chọn tốt nhất là nhân lúc đối phương còn chưa thật sự trưởng thành, phải bóp chết tại chỗ.
Hơn nữa... quan trọng nhất là lão vẫn còn một lá bài đủ để xoay chuyển càn khôn!
Ma thi!
Truyền thừa Hắc Ám Thiên chính là từ Tử Linh Thần, có thể nói thứ mà cao thủ Hắc Ám Thiên dựa vào chắc chắn nhất chính là ma thi, cũng chỉ dưới tình huống để lộ ma thi, sức mạnh kinh khủng của Hắc Ám Thiên mới thật sự được thể hiện.
Đừng thấy bây giờ dường như họ đã bị đẩy vào thế bị động khi bọn Tử Dương Chân Nhân tới đây.
Nhưng chỉ cần dám sử dụng ma thi, như vậy đây sẽ là một trận thịnh yến giết chóc của bọn họ.
Không dám nói có thể giết hết tất cả mọi người, nhưng chí ít cũng có thể giết được đại bộ phận, càng không để Bạch Nhạc chạy trốn được.