- Tin ta, mục tiêu của chúng ta là giống nhau, lão phu tuyệt đối không phải người keo kiệt! Không chỉ Bạch Nhạc, bao gồm cả người của Đạo Lăng Thiên Tông cùng với bọn Huyết Ảnh Ma Quân, bảo vật trên người họ đều của các ngươi, Hắc Ám Thiên ta không lấy dù nửa viên linh thạch.
Nghe được cam đoan của Triều Bằng Phi, sắc mặt của bọn Đạp Thiên Ma Quân mới hòa hoãn đi vài phần.
- Để Tử Dương chạy thoát rồi, giờ nên làm sao?
- Chạy thoát? Cũng chưa chắc!
Cười lạnh, Triều Bằng Phi nhàn nhạt nói:
- Nếu lão phu đã muốn động thủ thì đương nhiên đã sớm chuẩn bị vẹn toàn... hắn trốn không thoát!
Nao nao, Đạp Thiên Ma Quân không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Tiểu Bạch Long mang theo Tử Dương Chân Nhân chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi Hàn Sơn thì khó có thể đuổi theo nữa, chỉ cần truyền tin về thì sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
Nhưng mà cố tình dáng vẻ tự tin hiện giờ của Triều Bằng Phi lại không giống đang giả vờ.
Dừng một lát, lúc này Đạp Thiên Ma Quân mới chậm rãi nói:
- Đã vậy, bản quân sẽ chờ xem thủ đoạn của đại trưởng lão.
Khoát tay, Triều Bằng Phi chưa trả lời ngay, liếc mắt nhìn Hàn Sơn, nhàn nhạt phân phó:
- Giết hết đi, động tác nhanh một chút!
- Vâng!
Nghe được lời Triều Bằng Phi, nhất thời có cao thủ Hắc Ám Thiên bay về phía Hàn Sơn, lấy thực lực Tinh Hải Cảnh tàn sát toàn bộ Hàn Sơn.
Máu nhuộm Hàn Sơn!
Chưa tới thời gian một nén nhang, một Hàn Sơn to như vậy cũng hóa thành một vùng đất chết.
Cho dù là tông chủ Hàn Sơn hay là những trưởng lão, hoặc là tạp dịch, toàn bộ gần mười ngàn người trong Hàn Sơn đều bị giết, không chừa lại ai.
Cho dù những ma tu đã nhìn quen sinh tử, khi nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Hô!
Một hơi bay ra khỏi phạm vi Hàn Sơn, lúc này Tiểu Bạch Long đột nhiên hất Tử Dương trưởng lão khỏi lưng mình.
Trước đó Bạch Nhạc bảo nó cứu lão khốn này ra, Tiểu Bạch Long cũng chỉ là đưa gã ra khỏi Hàn Sơn mà thôi, một khi thoát khỏi nguy hiểm, Tiểu Bạch Long sẽ không cho phép Tử Dương Chân Nhân tiếp tục ngồi trên lưng mình.
Trong miệng rít lên một tiếng, Tiểu Bạch Long dùng sức vung móng vuốt lên mấy lần, mở miệng lớn lộ răng nanh tỏ ra uy hiếp.
Gượng cười, mặc dù không thông ngôn ngư, nhưng Tử Dương Chân Nhân vẫn hiểu ý của Tiểu Bạch Long.
Chỉ là bây giờ vì trốn ra mà gã cũng bị thương không nhẹ, nếu một mình chạy đi sợ rằng không biết bao giờ mới về được Đạo Lăng Thiên.
Hơi khom người, Tử Dương Chân Nhân khom người cúi đầu với Tiểu Bạch Long, nói:
- Đa tạ ân cứu mạng, vốn không nên quấy rầy nữa, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, trước tiên ta phải truyền tin về Đạo Lăng Thiên Tông, báo cho thánh nữ biết....
Ngaooooo
Nghe được lời của Tử Dương Chân Nhân, Tiểu Bạch Long nhất thời lần nữa gào thét, tỏ ra bất mãn.
Nó không quan tâm tới chuyện truyền tin làm sao, nó khổ sở mới mang được lão đầu này ra ngoài vì muốn đối phương nghĩ cách cứu Bạch Nhạc, không phải để nghe gã nói nhảm như thế.
- Tiểu Bạch, ta nghe Bạch Nhạc gọi ngươi như thế, tạm thời ta cũng sẽ gọi như thế.
Lắc đầu, Tử Dương Chân Nhân hiển nhiên cũng coi Tiểu Bạch Long là bình đẳng để trao đổi.
Trên thực tế mặc dù miệng không thể nói tiếng người, nhưng đến cảnh giới hóa long, linh trí của Tiểu Bạch Long xác thực đã không khác gì con người.
- Ta cũng không gạt ngươi, lần này Bạch Nhạc rơi vào Bán Thần Lĩnh Vực Hắc Ám Thiên, nói là cửu tử nhất sinh cũng không khoa trương! Bây giờ ta cũng bị trọng thương, rất khó một mình rời đi, chỉ có thể phiền ngươi mang ta về thành Thanh Châu, truyền tin về đã, sau đó lập tức đưa ta quay lại Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ, thời đại này... có hy vọng cứu được người cũng chỉ có hai nơi này thôi.
Ngẩng đầu nhìn hướng thành Thanh Châu, Tử Dương Chân Nhân bất đắc dĩ nói.
Trong thành Thanh Châu còn mấy thư sinh quanh năm đi theo Diệp Huyền đại sư, truyền tin lại cho bọn họ, nếu bọn họ có thể liên lạc với cường giả Hóa Hư mà Diệp Huyền đại sư quen biết thì còn có mấy phần cơ hội.
Chỉ là dù vậy thì hy vọng cũng quá xa vời.
Còn như Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ cũng đã tổn thất nặng nề, chỉ dựa vào một mình Vân Mộng Chân gian nan chống đỡ, nếu nói có biện pháp nào cứu người chỉ sợ cũng như hoa trong gương, trăng dưới nước.
- Tử Dương Chân Nhân.
Ngay khi Tử Dương Chân Nhân đang suy nghĩ việc này, cách đó không xa nhất thời có người phá không mà tới, vẻ mặt khẩn trương hỏi:
- Tử Dương Chân Nhân, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nao nao, Tử Dương Chân Nhân nhìn thấy người tới thì nhất thời vui sướng.
- Tôn trưởng lão, sao ngươi lại tới đây?
Người tới chính là trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông, Tôn Bân Cường!
Ngày bình thường, quan hệ giữa Tử Dương Chân Nhân và gã cũng không tính là quá tốt, e là dạo gần đây gã đi lại quá thân thiết với Vân Mộng Chân nên lại càng thêm xa cách với đối phương.
Nhưng cho dù như thế nào, ở đây lại gặp được người của bổn tông cũng là một chuyện cực kỳ tốt rồi.
Hiển nhiên, người khác đã bị vây khốn, người duy nhất có thể truyền tin đi chính là gã, hơn nữa bản thân gã còn bị trọng thương, không biết có thể nói rõ cho Tiểu Bạch Long hiểu hay không.