(Dựng thân: xây dựng hình tượng bản thân, nghiêng về mặt “thực lực”, “danh tiếng”)
Mặc dù Văn Trạch vẫn luôn xuất sắc, dù sao thời gian tu hành ngắn ngủi, không phải thiên tài yêu nghiệt như Bạch Nhạc, miễn cưỡng mới là Tinh Cung đỉnh mà thôi, chưa thể bước vào Tinh Hải.
Thực lực dạng này đối mặt với Phan Thích Bân căn bản không có chỗ hoàn thủ.
- Nể mặt Tử Dương Chân Nhân mới vừa mất, ta tha cho cái miệng không lựa lời của ngươi! Lần sau còn dám nói bậy, ta sẽ thay Tử Dương quản giáo ngươi cho tốt!
Trong mắt là vẻ lạnh lẽo, Phan Thích Bân lạnh lùng nói.
Một tát này đánh hiên ngang, Đạo Lăng Thiên Tông đẳng cấp sâm nghiêm, Văn Trạch chưa bước vào Tinh Hải, lại là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, dám nói năng lỗ mãng với Phan Thích Bân, bị đánh cũng đáng đời, cho dù là Vân Mộng Chân cũng không nói được gì.
Chịu một tát này, Văn Trạch cũng tỉnh ra nhiều, mặc dù phẫn nộ thế nào cũng không dám tranh luận nữa.
Chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Tiểu Bạch Long nhiều thêm vài phần lo lắng.
Hiển nhiên chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc.
Bây giờ chuyện mấu chốt nhất chính là phải bảo vệ Tiểu Bạch Long.
Bằng không một khi để Phan Thích Bân giết chết Tiểu Bạch Long, như vậy cho dù là vì nguyên nhân gì đều sẽ kết tử thù với Bạch Nhạc.
Văn Trạch rất hiểu Bạch Nhạc, hiểu từng câu, một khi Tiểu Bạch Long bị giết ở Đạo Lăng Thiên Tông, như vậy cho dù là Vân Mộng Chân cũng không ngăn được Bạch Nhạc báo thù.
Đó là đang ép Bạch Nhạc nghiêng về ma đạo, phải không chết không thôi với Đạo Lăng Thiên Tông.
- Thánh nữ, xin giao việc này cho ta toàn quyền xử lý, ta tất sẽ cho Tử Dương Chân Nhân một công đạo!
Khom người bái, Phan Thích Bân lần nữa bức vua thoái vị.
- Xin thánh nữ nghĩ lại!
Dường như là cùng lúc, những trưởng lão có liên hệ riêng với Phan Thích Bân cũng đồng thời khom người hành lễ, tạo áp lực cho Vân Mộng Chân.
Chiều hướng phát triển.
Thấy nhiều người ra mặt như vậy, cũng thấy sự cường thế của Phan Thích Bân, lúc này cho dù là những người còn đang phân vân cũng có khuynh hướng nghiêng về Phan Thích Bân, tạo áp lực với Vân Mộng Chân.
Trong nháy mắt, trưởng lão cùng đệ tử ở xung quanh hầu như đều nghiêng về Phan Thích Bân.
- Các ngươi đều có ý này?
Ngẩng đầu, ánh mắt của Vân Mộng Chân chậm rãi đảo qua mọi người, bình tĩnh hỏi.
- Xin thánh nữ nghĩ lại!
Đón nhận ánh mắt của Vân Mộng Chân, cho dù là Phan Thích Bân lúc này không khỏi hơi căng thẳng trong lòng.
Chỉ là chuyện đã tới mức này, cho dù như thế nào cũng không thể quay đầu.
Phan Thích Bân cầm đầu, lần nữa khom người cúi đầu về phía Vân Mộng Chân.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nói theo.
Dường như à đồng thời, Tiểu Bạch Long cũng đề cao cảnh giác, vảy rồng toàn thân đều dựng lên, nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân như lâm đại địch.
Nhìn những người trước mặt có vẻ như cung kính, nhưng trên thực tế lại là quỷ thai đội lốt người, Vân Mộng Chân yên lặng hồi lâu, trên mặt mới nở nụ cười rực rỡ.
Thoải mái, hoặc có thể nói... dứt khoát!
- Nếu như ta nói là không thì sao?
Khóe miệng lóe lên sự châm chọc, Vân Mộng Chân hời hợt nói.
Vù vù!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi ngây ra.
Cho dù là ai cũng không ngờ Vân Mộng Chân lại cho ra đáp án như vậy.
- Thánh nữ, ngươi nhất định phải khư khư cố chấp vậy sao?
Sắc mặt cũng trầm xuống, Phan Thích Bân trầm giọng chất vấn:
- Chư vị trưởng lão đều đã tán thành, ngươi lại nhất định muốn vì một con súc sinh như vậy, vì quan hệ mãi không dứt được của ngươi với Bạch Nhạc mà không để ý tới đại cục hay sao?
Dừng một lát, trong mắt Phan Thích Bân hiện lên vẻ lạnh lẽo, lành lạnh nói:
- Nếu như thánh nữ vì tư tình nhi nữ mà khư khư cố chấp, ta cho rằng thánh nữ đã không còn tư cách chấp chưởng bổn tông, ta sẽ mời chư vị trưởng lão thương nghị... hủy bỏ truyền thừa thánh nữ!
- Đây mới là ý định của ngươi đi?
Con mắt hơi nheo lại, Vân Mộng Chân bình tĩnh nói:
- Phan trưởng lão, ngươi đã mơ ước vị trí chưởng giáo lâu rồi nhỉ? Đáng tiếc, chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không có cơ hội nhúng chàm vị trí đó.
So với thái độ ôn hòa trước kia, hoàn toàn ngược lại, bây giờ nháy mắt Vân Mộng Chân thể hiện ra sự sắc bén lợi hại, từng câu như đao, chữ chữ như trùy.
- Thánh nữ, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Tâm tư bị Vân Mộng Chân thẳng thừng đâm thủng, cho dù là Phan Thích Bân cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cùng một câu nói, nói ra từ miệng Văn Trạch thì gã có thể giáo huấn, nhưng nói ra từ miệng Vân Mộng Chân thì gã căn bản không thể cãi lại, đây là do chênh lệch địa vị cùng thực lực.
- Thật sao?
Nhìn Phan Thích Bân, Vân Mộng Chân khinh thường nói:
- Đã như vậy, hôm nay mời Phan trưởng lão trước mặt tất cả mọi người hãy tuyên bố ngươi sẽ vĩnh viễn không nhúng chàm vị trí chưởng giáo, sau đó, ta đương nhiên sẽ tránh nghi ngờ, giao việc này cho trưởng giáo trung lập xử trí... thế nào?
Câu nói này thực sự quá ác, trong nháy mắt giống một cây đao ghim vào trái tim Phan Thích Bân, khiến gã không thở nổi, cũng không nói lên lời.
Đánh rắn đánh dập đầu!
Gã vẫn cho là mượn cơ hội lần này uy hiếp tới Vân Mộng Chân, không ngờ một câu nói, Vân Mộng Chân đã nghịch chuyển thế cục.