Những lời này tuy nhẹ nhưng đau, chẳng những giải thích được cách nói của Tôn Bân Cường, hơn nữa vừa lên tiếng liền muốn đoạt quyền, bắt Vân Mộng Chân tránh đi vì danh tiếng, không liên quan gì tới chuyện này nữa.
Quan trọng nhất là đây tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản, mà muốn mở một tiền lệ!
Chỉ cần Vân Mộng Chân nhượng bộ, như vậy cho dù sau đó xảy ra chuyện gì đều có thể tìm ra cái cớ để đoạt quyền, gạt Vân Mộng Chân ra ngoài.
Hơn nữa, một khi có tiền lệ này, khi có chuyện khác phát sinh, tất cả mọi người sẽ vô ý thức cho rằng bây giờ quyền lên tiếng trong Đạo Lăng Thiên Tông không chỉ có mình Vân Mộng Chân mà còn có cả Phan Thích Bân gã.
Ảnh hưởng này là quá lớn!
Một khi hình thành lệ cũ, khi gã lần nữa đề nghị đề cử chưởng giáo thì sẽ có nhiều người nghiêng về phía gã hơn, dần dần làm Vân Mộng Chân mất quyền lực.
Trong mắt lóe tia sáng lạnh, có thể nói là trong nháy mắt, Vân Mộng Chân đã cảm nhận được uy hiếp.
Vốn dĩ ánh mắt bình thản, nháy mắt này liền tỏa ra sự nghiêm nghị.
- Phan trưởng lão đang nghi ngờ ta?
- Không dám!
Khẽ lắc đầu, Phan Thích Bân chậm rãi đáp:
- Chỉ là việc này có liên quan tới Bạch Nhạc, thánh nữ lại có quan hệ với hắn, khó tránh làm người ta cảm thấy không công bằng hợp lý, tuyệt không phải ta có tư tâm.
- Thánh nữ, Phan trưởng lão nói cũng có lý.
Nghe thế, bên cạnh nhất thời có một vị trưởng lão đứng ra, chậm rãi nói:
- Không phải chúng ta không tin thánh nữ, chỉ là mọi việc phải có quy củ, trước tiên lập tốt quy củ, sau này sẽ bớt việc, mọi người nói xem có phải không?
- Không sai, đúng là nên như thế.
Nói tới mức này, nhất thời có không ít người phụ họa theo.
Nhìn cảnh này, trong lòng Phan Thích Bân không khỏi đắc ý.
Mặc dù lần trước đề cử chưởng giáo thất bại, nhưng từ đó tới nay gã cũng không nhàn rỗi, không ít trưởng lão đã ăn ý với gã, chỉ thiếu một cơ hội nữa mà thôi.
Bây giờ Tôn Bân Cường trở về từ Thanh Châu, mặc dù bị Tiểu Bạch Long truy sát, có chút không ngờ, nhưng chỉ cần Tử Dương Chân Nhân chết, như vậy Tôn Bân Cường cũng đã hoàn thành sứ mệnh rồi.
Tử Dương Chân Nhân chết như thế nào, trong lòng gã biết rõ, nhưng không có nhân chứng, như vậy Tôn Bân Cường nói gì thì đó chính là chân tướng.
Tiểu Bạch Long chỉ là một con súc sinh, không tạo ra sóng gió gì được.
Không có Tử Dương Chân Nhân chống đỡ, Vân Mộng Chân là người ít có ai ủng hộ nhất trong tông môn, hơn nữa chỉ cần có người tin Tử Dương Chân Nhân bị Tiểu Bạch Long hoặc Bạch Nhạc giết chết, như vậy những người vốn giúp Tử Dương Chân Nhân sẽ phản chiến, giúp gã đứng ra giải quyết việc này, giết chết Tiểu Bạch Long báo thù cho Tử Dương Chân Nhân.
Đây cũng là đại thế!
- Ta phản đối!
Ngay lúc đó, giọng của Văn Trạch chợt vang lên.
Hai mắt đỏ hồng, lúc này, Văn Trạch vẫn chưa thoát ra được sự đau đớn khi biết tin Tử Dương Chân Nhân đã vẫn lạc, nhưng khi thấy Phan NAfEPPVbuự Bân bức vua thoái vị, nỗ lực đoạt quyền lại vẫn đứng ra.
- Sư tôn không xung đột gì với Bạch Nhạc, tại sao Bạch Nhạc phải hạ sát thủ với sư tôn?
Ngẩng đầu lên, Văn Trạch trầm giọng nói:
- Huống chi theo tin tức ta nhận được, lần này là Hắc Ám thiên tập kích Hàn Sơn, sư tôn cùng mấy vị sư thúc cùng chạy tới Thanh Châu cứu viện Hàn Sơn, phải là minh hữu với Bạch Nhạc mới đúng!
- Bây giờ Bạch Nhạc cùng mấy vị sư thúc đều đã mất tích, thời điểm này chỉ dựa vào lời một phía của Tôn trưởng lão, nói là Tiểu Bạch Long giết sư tôn... ta không tin!
Nếu là người khác đứng ra nói lời này chưa chắc sẽ có ai nghe, thậm chí có thể bị Phan Thích Phân đội cho cái mũ dụng tâm kín đáo.
Nhưng Văn Trạch lại chính là đệ tử chính thống của Tử Dương Chân Nhân, có thể nói chính là truyền nhân duy nhất của Tử Dương Chân Nhân.
Gã với Tử Dương Chân Nhân thầy trò gắn kết, căn bản không thể làm người ngoài nghi ngờ được.
Lấy lập trường của gã, cho dù hoài nghi lời của Tôn Bân Cường, muốn truy tra chân tướng cũng không ai có thể nói ra chữ không được.
- Văn Trạch, ngươi còn nhỏ tuổi, căn bản không biết thế sự hiểm ác! Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Nhíu mày, Phan Thích Bân lần nữa nói.
Gã cũng không biện giải cho Tôn Bân Cường, mà tóm lấy điểm yếu là tuổi còn nhỏ của Văn Trạch.
Tuổi còn nhỏ, kiến thức nông cạn!
Cái mũ này gã không dám đội lên đầu Vân Mộng Chân, nhưng tới Văn Trạch thì lại quá hợp lý.
- Phan Thích Bân!
Nghe được lời nói của Phan Thích Bân, Văn Trạch nhất thời tức giận:
- Phan Thích Bân, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm gì, không phải là muốn đoạt quyền sao? Ngươi có tư cách gì mà dám mơ ước vị trí chưởng giáo?
Nếu là lúc bình thường, Văn Trạch sẽ không nông nổi như thế, nhưng bây giờ vì tin tức Tử Dương Chân Nhân đã chết, Văn Trạch đã loạn lên, căn bản không có cách nào khống chế tâm tình của mình.
Bốp!
Dường như nháy mắt Văn Trạch mở miệng, Phan Thích Bân đã giơ tay lên tát một cái lên mặt Văn Trạch.
Thoáng cái, nửa bên mặt Văn Trạch đã bị đánh sưng lên, phun ra hai búng máu tươi kèm theo mấy cái răng!