Lúc này, cho dù Tiểu Bạch Long cũng bị dọa cho giật mình, trong mắt lóe lên vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm mọi người, trong miệng vang lên tiếng uy hiếp trầm thấp, cuối cùng nhìn vào Vân Mộng Chân.
Những người khác, Tiểu Bạch Long không để vào mắt, nhưng Vân Mộng Chân vẫn luôn làm nó kiêng kỵ vài phần.
Nó vẫn nhớ rõ, trước đây thanh bảo kiếm lợi hại trong tay Bạch Nhạc đã đưa cho Vân Mộng Chân.
Cho dù thân thể nó cường hãn như thế nào cũng không đỡ được bảo kiếm sắc bén kia.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, Vân Mộng Chân lãnh đạm nói:
- Thiên hạ đều biết, Tiểu Bạch Long luôn theo chân Bạch Nhạc, giả sử Tử Dương Chân Nhân thật sự là do Tiểu Bạch Long giết, tất là do Bạch Nhạc hạ độc thủ! Oan có đầu nợ có chủ, chúng ta đương nhiên cũng nên tìm Bạch Nhạc báo thù, không phải chỉ giết một con rồng là xong.
Bây giờ khống chế Đạo Lăng Thiên Tông, mặc dù Vân Mộng Chân còn chút non nớt nhưng khí chất đã thêm phần trầm ổn, có phong thái của đại gia.
Vừa mở miệng nhất thời làm tất cả mọi người đều trầm lại.
So với giết Tiểu Bạch Long, đây mới là chuyện đúng lý, làm ai cũng không phản bác được.
- Tôn trưởng lão, ngươi nói Tiểu Bạch Long giết chết Tử Dương Chân Nhân, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao?
Ánh mắt nhìn về phía Tôn Bân Cường, Vân Mộng Chân lạnh lùng hỏi.
- Vâng!
Con mắt không nháy cái nào, Tôn Bân Cường chí khí hùng hồn đáp:
- Nếu không phải tận mắt ta nhìn thấy Tử Dương Chân Nhân bị con ác long này giết chết thì sao lại bị con súc sinh này truy sát, mưu toan diệt khẩu?
Lời nói này rất có đạo lý, không ít người xung quanh sau khi nghe vậy thì không khỏi âm thầm đật đầu.
- Mặc dù Tiểu bạch Long có linh trí nhưng cuối cùng cũng không phải là người.
Nhìn Tôn Bân Cường, Vân Mộng Chân bình tĩnh nói:
- Bản thân nó không có suy nghĩ cường liệt như diệt khẩu trong đầu, trên thực tế, nếu là tình huống bình thường, ta cho là tối đa nó chỉ đuổi tới biên giới Thanh Châu mà thôi, nếu không giết được ngươi thì phải bỏ qua mới đúng.
Những lời này cũng khiến không ít người xiêu lòng.
Chuyện này không chỉ Tiểu Bạch Long như vậy, trên thực tế, trên đời này, mãnh thú hay yêu thú nào cũng đều như thế, cho dù là yêu thú hung tàn nhất cũng chỉ coi chừng một khu vực, tuyệt đối không dễ rời đi, càng không thể vì truy sát một người mà đuổi theo khoảng cách gần mười vạn dặm.
- Thánh nữ cho là ta đang nói dối?
Chuyện này Tôn Bân Cường không có cách nào giải thích, chỉ có thể kiên trì hỏi ngược.
- Tôn trưởng lão hiểu lầm rồi, ta chỉ đang phỏng đoán ở trường hợp bình thường mà thôi.
Lắc đầu, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói:
- Tất nhiên nếu Tiểu Bạch Long đã đuổi theo ngươi gần mười vạn dặm, còn đuổi tới bổn tông, như vậy chỉ có một lời giải thích... là do Bạch Nhạc sai nó diệt khẩu.
Bản thân Tiểu Bạch Long sẽ không sống chết truy sát, nếu có người ra lệnh thì mới làm vậy.
- Vậy cũng có thể.
Tôn Bân Cường như có nấc thang, gật đầu nói theo:
- Tên ma đầu Bạch Nhạc này, chuyện gì mà không làm được?
Khẽ vuốt cằm, Vân Mộng Chân bình tĩnh nói:
- Bạch Nhạc là truyền nhân Ma Quân, xảy ra chuyện gì cũng không kỳ quái, có điều... ta lại có một nghi vấn, nếu như lúc trước khi giết chết Tử Dương Chân Nhân, Bạch Nhạc đang ở gần đó, Tôn trưởng lão bằng vào cái gì có thể chạy thoát được kiếm của Bạch Nhạc?
- Nếu như không có mặt ở đó... Bạch Nhạc làm sao có thể giật dây Tiểu Bạch Long diệt khẩu?
...
Hai câu hỏi này nhất thời khiến Tôn Bân Cường nghẹn lời, căn bản không tìm được bất kỳ lời nào phản bác.
- Trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều ăn khớp, thánh nữ dùng chuyện này trách móc Tôn trưởng lão thì không khỏi không công bằng.
Ngay khi Tôn Bân Cường nghẹn lời, một giọng nói đạm mạc vang lên.
- Phan trưởng lão!
Nháy mắt, mọi người đều ôm quyền hành lễ.
Bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông mặc dù là do Vân Mộng Chân khống chế, nhưng Phan Thích Bân cũng là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ và quyền lên tiếng cực mạnh, khi gã lộ diện, tình thế liền thay đổi.
- Phan trưởng lão, ta không nói sai! Ta không biết thánh nữ nói vậy là ý gì, nhưng ta tận mắt thấy Tử Dương trưởng lão bị ác long này giết chết!
Ngaooooo
Nghe được lời nói của Tôn Bân Cường, trong miệng Tiểu Bạch Long nhất thời lần nữa rít lên, trong mắt tràn đầy hugn quang, hận không thể lập tức nhào qua giết chết tên khốn này.
- Tiểu Bạch!
Khẽ nhíu mày, Vân Mộng Chân lần nữa quát, ngăn Tiểu Bạch Long đang tức giận lại.
- Thánh nữ luôn giao hảo với Bạch Nhạc, việc này cả thiên hạ đều biết.
Xoay người lại, Phan Thích Bân nhẹ giọng nói:
- Yêu ai yêu cả đường đi cũng không phải chuyện gì khó hiểu, chỉ là thánh nữ cần biết rõ thân phận của bản thân, ngươi đầu tiên là thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông ta, sau đó mới là Vân Mộng Chân.
- Quy củ từ trước của bổn tông, thánh nữ cả đời phụng đạo chính là vì phòng ngừa người dùng tình cảm nắm quyền, xử lý bất công.
Dừng một lát, Phan Thích Bân tiếp tục nói:
- Vì lý do công bằng hợp lý, ta cho rằng việc này thánh nữ cần tránh nghi ngờ, nên do ta cùng chư vị trưởng lão toàn quyền xử lý, ắt sẽ tra chân tướng rõ ràng.
So với Tôn Bân Cường, chiêu của Phan Thích Bân chơi đẹp hơn nhiều.