Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1566 - Chương 1566: Tiểu Bạch, Dừng Tay (2)

Chương 1566: Tiểu Bạch, dừng tay (2) Chương 1566: Tiểu Bạch, dừng tay (2)

Nhưng bây giờ mượn cơ hội này dẫn người khác động thủ với Tiểu Bạch Long, làm Tiểu Bạch Long tức giận, chỉ cần đánh người bị thương thì chuyện khi trước sẽ không quan trọng nữa, mọi người sẽ hiệp lực giết Tiểu Bạch Long báo thù.

Đây mới là mục đích chính của Tôn Bân Cường, bằng không, gã đã sớm bảo người đi mời Phan Thích Bân đến giúp đỡ rồi.

Ầm!

Trong nháy mắt, rất nhiều công kích đánh tới người Tiểu Bạch Long.

Mặc dù Tiểu Bạch Long da dày thịt béo, nhưng đột nhiên phải đối kháng với nhiều công kích như thế cũng bị đánh cho lảo đảo, trong mắt lóe hung quang.

Mặc dù Tiểu Bạch Long thông linh, có linh trí như người, nhưng thật ra dã tính trên người còn chưa biến mất.

Không có cách nào nói tiếng người, không thể giải thích rõ vấn đề.

Phương thức mà Tiểu Bạch Long chọn mãi mãi là đơn giản thô bạo.

Những người này dám tấn công nó làm trầm trọng thêm mong muốn trả thù, cho dù giết sạch đám này cũng không tiếc.

Phải biết rằng thực lực của Tiểu Bạch Long tuyệt đối có thể so với Tinh Hải đỉnh, còn cả thân thể cường hãn của nó, Tinh Hải Cảnh bình thường căn bản không có cách nào chống lại, một khi xuất hiện sát khí chính là giết chóc.

Ngaooooo

Lại một tiếng rồng gầm vang lên, Tiểu Bạch Long đã nhào về phía một trưởng lão ở gần nhất, thân thể cường hãn vọt thẳng phá phòng ngự của đối phương, móng vuốt sắc bén hung hãn đánh ra.

Ngay lúc đó, công kích của người khác cũng đánh tới, chỉ là ỷ vào sự cường hãn của thân thể Long tộc, Tiểu Bạch Long không thèm để ý tới những công kích đó, vẫn đi về phía trưởng lão kia.

Một kích này vừa nhanh vừa độc, trưởng lão bị tập kích căn bản không phản ứng kịp, móng vuốt của Tiểu Bạch Long đã tới trước mặt.

Nếu một trảo này trúng đích ắt sẽ làm mở ngực bể bụng, thậm chí đối mặt với Tiểu Bạch Long đang nổi giận, ngay cả thần hồn cũng sẽ không thoát.

Nhưng ngay trong chớp mắt một trảo này sắp hạ xuống, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng chợt vang lên.

- Tiểu Bạch, dừng tay!

Người chưa đến, giọng đã truyền tới trước.

Nghe được giọng nói này, Tiểu Bạch Long thoáng khựng lại, trong một chớp mắt cuối cùng thay bắt thành đánh, đánh bay trưởng lão kia ra ngoài.

Vân Mộng Chân!

Trên đời này, người có thể làm Tiểu Bạch Long thay đổi chủ ý, chỉ có Bạch Nhạc.

Nếu là khi bình thường, cho dù là Vân Mộng Chân, Tiểu Bạch Long cũng sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ lại không giống vậy. Tiểu Bạch Long còn nhớ phải đi tìm Vân Mộng Chân cứu Bạch Nhạc, nếu như giờ không nghe lời của Vân Mộng Chân sẽ chỉ làm Bạch Nhạc càng thêm nguy hiểm.

Huống chi, cho dù Tiểu Bạch Long không thích Vân Mộng Chân thế nào thì cũng vẫn nhớ, Bạch Nhạc đối xử với nữ nhân này vô cùng tốt, thậm chí nguyện đánh cược tính mạng để đi cứu nàng.

Chỉ bằng điểm này, cho dù có chút bất mãn, nhưng Tiểu Bạch Long lại vẫn nghe lời của Vân Mộng Chân, dừng tay lại.

- Tất cả dừng tay!

Hạ xuống từ không trung, Vân Mộng Chân trầm giọng nói.

- Bái kiến thánh nữ!

Nhất thời, những trưởng lão cùng đệ tử xung quanh đồng thời dừng tay, hành lễ với Vân Mộng Chân.

Bây giờ mặc dù Đạo Lăng Thiên Tông vẫn có người âm thầm không phục, nhưng chí ít bề ngoài không ai có thể phủ nhận quyền uy của Vân Mộng Chân.

Không phải là Vân Mộng Chân có mị lực gì hay nhân cách cường nhân gì làm bọn họ tin phục, mà là hiện tại Vân Mộng Chân có thực lực mạnh nhất Đạo Lăng Thiên Tông.

Sau khi đánh một trận trong cấm địa thượng cổ, Vân Mộng Chân vẫn luôn chưa động thủ với ai, cho nên thế nhân dường như quên mất, vị Đạo Lăng Thánh Nữ này kinh diễm tuyệt luân bậc nào.

Nhưng mà người ngoài không biết, người của Đạo Lăng Thiên Tông lại biết rõ.

Chưởng giáo đời trước bỏ mạng trong vương thành, sau khi Vân Mộng Chân quay lại tông môn liền bị không ít trưởng lão trong tông làm khó dễ.

Cũng chính lúc đó, những Đạo Lăng trưởng lão động một tí là khua môi múa mép muốn hủy bỏ truyền thừa thánh nữ mới chính thức ý thức được, bây giờ Vân Mộng Chân cường đại bao nhiêu.

Được khen là thâm niên già nhất, thực lực mạnh nhất trong những trưởng lão Tinh Hải đỉnh cũng tự mình xuất thủ, nhưng thậm chí không đỡ nổi một kiếm của Vân Mộng Chân.

Cầm Côn Ngô Kiếm trong tay, một kiếm đó như phi tinh trảm nguyệt, chấn động tâm hồn tất cả mọi người.

Vị trưởng lão Tinh Hải đỉnh sau trận chiến ấy liền bế tử quan, thề chưa bước vào Hóa Hư thì vĩnh viễn không xuất quan!

Cũng chính trận chiến đó khiến Tử Dương Chân Nhân vốn còn có phần lung lạc hoàn toàn thay đổi lập tường, đứng ở phía Vân Mộng Chân.

- Thánh nữ, ta bị con ác long này truy sát gần mười vạn dặm, vất vả lắm mới trốn về được, xin thánh nữ làm chủ cho ta!

Không lo tới hình tượng chật vật bây giờ, Tôn Bân Cường nhất thời ôm quyền, khom người cúi đầu với Vân Mộng Chân, nói như đinh đóng cột.

Nói là làm chủ cho gã, nhưng trên thực tế là bức vua thoái vị.

Nhất thời, mấy vị trưởng lão ở bên cạnh cũng phụ họa:

- Thánh nữ, không nói đến hắn, chỉ bằng việc con ác long này đã giết Tử Dương Chân Nhân đã là tội không thể tha được, xin thánh nữ xuất thủ trảm con ác long này, báo thù cho Tử Dương Chân Nhân.

Có những trưởng lão này phụ họa, không ít đệ tử ở bên cạnh cũng đứng ra khỏi hàng, trăm miệng một lời.

Sát khí nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment